Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 70: Không phải một đám thì không thể hợp tác sao?
Cập nhật lúc: 2025-02-13 08:07:59
Lượt xem: 24
Sau khi bị ngăn lại, đám người Liễu Nguyên Húc chỉ có thể tuyệt vọng tiếp tục quay đầu lại đánh nhau với Diệp Linh Lang.
Con nhãi Diệp Linh Lang vô cùng đáng giận, mỗi lần nàng đánh bọn họ đều có điểm dừng, đánh thương bọn họ nhưng không bị trọng thương, kết quả là làm cho bọn họ toàn thân đều là vết thương, nhưng không có vết thương nào là chí mạng.
Bọn họ tình nguyện chấp nhận Diệp Linh Lang g.i.ế.c bọn họ, bởi vì khi nàng động sát khí, bọn họ có thể cùng liều c.h.ế.t với nàng.
Đến lúc đó, mặc dù là tự tổn hại một ngàn cũng có thể tổn thương nàng 800, chỉ cần nàng bị thương thì sau đó đơn giản rồi.
Bọn họ thậm chí còn cố ý chọc giận nàng, muốn cho nàng đánh một cách nghiêm túc, nhưng mỗi lần nàng cũng đánh đến điểm dừng, không trọng thương không liều mạng, giống như là đùa giỡn với bọn họ, vô cùng kiêu ngạo, đến cuối cùng nàng không bị chọc giận mà bọn họ bị tức c.h.ế.t luôn rồi.
Mà thanh kiếm trong tay nàng, đúng là chủ nào kiếm nấy, cũng hoạt động đúng theo cái cách có thể khiến cho lòng người băng giá này.
Khiến cho đệ tử Ẩn Nguyệt Cung, đã kiêu ngạo và tự tin bao nhiêu năm kể từ ngày thành lập, hôm nay đã sắp suy sụp rồi, ở cùng với bọn họ, chỉ thêm một giây thôi cũng là giày vò.
Lúc này, một đệ tử Ẩn Nguyệt Cung chịu đựng không nổi nữa, hắn trực tiếp rơi xuống từ giữa không trung, khi thấy hắn sắp rơi xuống đất hôn mê, một cái dây thừng bay tới trói chặt vào bụng hắn.
Hắn còn đang nghi hoặc ngẩng đầu lên phía trên, chỉ thấy Diệp Linh Lang đưa đầu dây thừng bên kia đưa cho sư tỉ của nàng.
“Sư tỉ, nhờ tỉ trói hắn ở trên đóa hoa màu đỏ kia.”
“Được rồi!”
Kha Tâm Lan cầm dây thương đem người đi trói.
“Tiểu sư muội, vì sao lại trốn lên đóa hoa màu đỏ?”
“Bởi vì muội không nhớ được hết đệ tử Ẩn Nguyệt Cung, cho nên sẽ phân thành đỏ, cam, vàng, lục, thanh, lam, tím. Người kém nhất thì để màu đỏ đi, lát nữa sẽ có thể phân rõ.”
Nghe xong lời nàng, đệ tử bị trói kia thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu.
Còn có xếp thứ tự theo màu sắc để phân chia mạnh yếu hay sao? Đây còn không phải là để sỉ nhục người khác à? Đây là chuyện mà con người có thể làm hay sao?
Sớm biết thế hắn sẽ kiên trì thêm chút nữa, thật muốn khóc quá!
Lúc này, hắn bị trói tuyệt vọng nhìn đồng môn còn đang chiến đấu vô cùng kịch liệt, trong khoảnh khắc chân cũng không mỏi, lưng cũng không đau, người cũng không giả, từng người đều đầy đủ tinh thần, giống như có thể lại đánh thêm mấy trăm hiệp nữa.
Trong khoảnh khắc này, hắn bị trói ở trên đóa hoa màu đỏ lắc lư theo gió, trái tim càng trở nên lạnh lẽo.
Thà rằng lúc trước bị Tuyết Linh Quả ám toán thành công bị nhốt trong kén đâu, ít nhất ở trong kén còn không cần lộ mặt, cũng không bị lắc lư theo gió, quan trọng nhất là không bị xếp thứ tự bằng màu sắc.
Tiềm năng của con người sẽ được kích phát, nhưng ai cũng sẽ bị hiện thực đánh bại.
Cho dù là mọi người đều không muốn bị sỉ nhục mà trói ở trên những bông hoa theo gió lắc lư, sắp xếp theo màu sắc để phân theo thứ tự mạnh yếu, thì không lâu sau vẫn càng ngày càng nhiều người ngã xuống, cuối cùng chỉ còn lại Liễu Nguyên Húc cùng một đệ tử khác còn kiên trì.
Mắt thấy bọn họ cũng đến lúc không thể chịu nổi nữa, lúc này cả một mảnh bụi hoa bỗng nhiên lay động mãnh liệt, giống như là có vật gì đó rất lớn đang hướng tới phía bên này.
Lúc này, mọi người quay đầu lại, tức khắc mở tròn hai mắt, kinh ngạc muốn rơi cằm.
Chỉ thấy một con sâu róm rất lớn đang xuyên qua bụi hoa bò nhanh tới chỗ bọn họ.
Hiện giờ bọn họ ở phía trên bụi hoa, một đóa hoa to đến mức có thể giữ tám người, mà con sâu lông kia to bằng đóa hoa đó, cao bằng hai đóa hoa, đối với bọn họ thì nó là một con sâu róm khổng lồ.
Khi nó đi đến đây, cái râu rất dài trên đầu nó hướng tới chỗ bọn họ dùng sức vung lên, trực tiếp đánh nát đóa hoa dưới thân bọn họ.
Thật là hung ác, rõ ràng là nó đang đằng đằng sát khí!
Diệp Linh Lang cũng mặc kệ hai người Ẩn Nguyệt Cung còn chưa trói, trực tiếp bay lên chạy đi.
Khi nàng chạy, Củ cải béo bên cạnh hoảng loạn nhảy tới trên người nàng, quen cửa quen nẻo chui vào phía trong túi của Diệp Linh Lang lén lút núp vào.
Diệp Linh Lang cảm thấy được hành động của nó, nhanh chóng lôi nó từ trong túi xách ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-70-khong-phai-mot-dam-thi-khong-the-hop-tac-sao.html.]
“Này Béo Đầu, đây không phải là địa bàn của ngươi sao? Con sâu róm làm sao thế, ngươi trốn cái gì?”
“Ta đã nói đây là địa bàn của ta đâu! Đây là địa bàn của nó! Ngươi không thấy những người đó đều là bị nhốt ở bên trong kén hay sao? Đều là nó nhốt đó!”
“Nhưng ngươi dụ dỗ người ta đến đây, chẳng lẽ ngươi và nó không phải cùng một đám à?”
“Không, không phải. Nhưng không phải một đám thì không thể hợp tác sao?”
Diệp Linh Lang ngay tức khắc liền cảm thấy kinh hãi.
Không phải một đám đúng là có thể hợp tác, nhưng tiền đề của sự hợp tác không phải là bình đẳng hay sao? Nàng không thấy một chút bình đẳng cùng tôn trọng nào ở trên người Béo Đầu cả!
“Ngươi đừng có nhìn ta như thế, nhanh chạy đi! Không chạy chẳng lẽ muốn nó nhốt ngươi vào kén sao?”
Diệp Linh Lang tức giận đến mức hung hăng nắm lấy lá xanh trên đầu nó, nắm đến mức nó kêu ầm ĩ nàng cũng cứ mặc kệ mà nắm nó rồi chạy.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
“Ngươi giải thích rõ cho ta, đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”
“Ta đúng là dụ dỗ người khác tiến vào cho nó, sau đó nó sẽ nhốt người vào bên trong kén, sau đó nó sẽ hút hô linh lực của người, sau đó biến người ta thành con bướm.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó con bướm, con bướm!”
Củ cải béo kích động chỉ lên trời.
Diệp Linh Lang quay đầu lại, thật đúng là có một con bướm bay lên, ở giữa con bướm đó là một xác người đã khô khốc, hai mắt nhắm nghiền, không còn hơi thở nhưng lại dang rộng đôi cánh, vô cùng quỷ dị.
Thật nhanh sau đó lại có một con bướm bay lên, hết con này đến con khác, khoảng chừng có chín con bướm như thế!
“Mau! Đi theo những con bướm này, cửa sinh mệnh mở ra rồi, chúng ta mau vào đi!”
Củ cải béo kích động không thôi, tay nhỏ của nó còn lay lay ngón tay của Diệp Linh Lang, sáu cái chân của nó nhảy lên nhảy xuống, dùng càng ngày càng quen.
Diệp Linh Lang không nghi ngờ Béo Đầu sẽ lừa nàng, rốt cuộc kỹ thuật diễn của nó rất kém cỏi, chỉ số thông minh cũng không cao, nó có thể lừa người tiến vào để sâu róm nhốt vào kén đã là thành tựu cao nhất trong đời của nó rồi.
Vì thế, Diệp Linh Lang cũng không quay đầu lại, bay về hướng con bướm bay đi, khi bay còn thuận tay dán một tấm bùa gia tốc.
Các sư huynh sư tỉ phía sau nàng nhìn thấy cũng ăn ý bay theo phía sau nàng, một câu cũng không cần hỏi.
Lúc này, Liễu Nguyên Húc cùng với một đệ tử khác còn chưa bị trói nhìn thấy bọn họ bay đi, cũng nhanh chóng bay theo.
“Đại sư huynh! Cứu mạng!”
Những đệ tử bị Diệp Linh Lang trói ở phía trên bông hoa kêu to, Liễu Nguyên Húc lại giống như là không nghe được, chỉ lo đuổi theo Diệp Linh Lang.
Để bay nhanh hơn, hắn cũng lấy ra một tấm gia tốc phù, đó là tấm bùa hắn bỏ ra một số tiền lớn để mua, trong tay chỉ có một tấm duy nhất.
Sau khi hắn dán phù lên người mình thì nhanh chóng đuổi theo Diệp Linh Lang, mà sư đệ của hắn bị tụt lại phía sau, bị con sâu róm phía sau phun tơ bao vây vào thành kén.
Sâu lông to lớn có tốc độ vô cùng nhanh, sau khi nó bao xong một cái kén thì đuổi theo đám người Liễu Nguyên Húc, nháy mắt đã đuổi tới phía sau bọn họ.
Chỉ nháy mắt nữa là Liễu Nguyên Húc sẽ bị sâu róm phun tơ bó vào, hắn từ trong nhẫn lấy ra một cái dây thừng trói Hoa Thi Tình đang bay ở phía sau.
“Á!”
Hoa Thi Tình bị Liễu Nguyên Húc tóm lại, hai người cùng nhau bị sâu róm khổng lồ phun tơ cuốn lấy.
Diệp Linh Lang nghe được tiếng kêu ở phía sau đột nhiên quay đầu lại, thấy Liễu Nguyên Húc đang tóm lấy Tứ sư tỉ, sau đó lộ ra một nụ cười tàn nhẫn với nàng, còn ra vẻ khiêu khích nàng.
Sắc mặt Diệp Linh Lang trầm xuống, tìm c.h.ế.t đúng không?