Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 57: Nàng không chỉ thông minh thôi đâu
Cập nhật lúc: 2025-02-11 11:04:38
Lượt xem: 25
Hiệu suất làm việc của nhóm người Diệp Linh Lang rất cao, mới chỉ có một buổi tối mà đã xử lý hết một nửa số t.h.i t.h.ể mà Diệp Linh Lang thu thập suốt nhiều ngày rồi.
Phần còn lại để ngày mai xử lý tiếp, ngủ một giấc dưỡng nhan quan trọng hơn.
Vừa nghe đến đi ngủ, Quý Tử Trạc liền nhanh chóng tìm một nơi có cỏ mà nằm xuống.
“Tiểu sư muội, ta chuẩn bị xong rồi, mau mau mau.”
Mấy người còn lại nhìn hắn khó hiểu, chỉ thấy cỏ cây dưới thân hắn trong phút chốc càng ngày càng lớn lên, những chiếc lá cuộn tròn lại ôm lấy toàn bộ cơ thể Quý Tử Trạc vào bên trong, biến thành một căn lều mềm mại làm từ thực vật.
Quý Tử Trạc vui vẻ từ trong lều ló đầu ra.
“Chúc mọi người ngủ ngon mơ đẹp nha.”
Bốn người còn lại nhìn thấy cảnh tượng này thì choáng váng đến ngây ngốc. Suốt thời gian qua hai người họ đều ngủ như thế này sao? So với họ phải ở bên ngoài màn trời chiếu đất thì hình như hai người này thoải mái quá thì phải?
“Tiểu sư muội, đây là thứ pháp thuật gì vậy?”
“Đây là pháp quyết hệ mộc mà muội học, tên là Đại Trọng Sinh Thuật, có thể làm cho vạn vật sinh trưởng.”
Mọi người nghe xong đều cảm thấy vô cùng thần kỳ. Mỗi người đều tìm lấy một chỗ có cỏ nằm xuống, chờ đợi Diệp Linh Lang làm cho họ một căn lều tương tự. Diệp Linh Lang cũng hào phóng giúp họ, làm cho mỗi người một căn lều cỏ đơn giản.
“Chúc ngủ ngon, tiểu sư muội.”
“Chúc các sư huynh, sư tỷ ngủ ngon nha.”
Nàng nhất định sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ mọi người. Nàng sẽ không cho phép bất cứ bi kịch nào đã xảy đến với Thanh Huyền Tông như trong nguyên tác.
Sau một đêm ngon giấc, khi Diệp Linh Lang tỉnh giấc thì bốn người còn lại cũng đã thức dậy đón chào những tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm, vươn vai một cái thật lớn.
“Đi thôi, đi báo thù thôi nào.”
Ở bên kia, đệ tử Thất Tinh Tông sau một đêm không ngủ đã mệt mỏi đến mức nằm bò hết ra đất.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
“Đại sư huynh, chúng ta thật sự không thể chạy nổi nữa rồi.”
“Đúng vậy, chúng ta chạy hết cả đêm bọn họ cũng không đuổi kịp, chúng ta cũng đi qua bao nhiêu đường vòng quanh co rồi, bọn họ không thể nào đuổi kịp được đâu.”
“Cho bọn ta nghỉ chút đi mà. Kể cả lúc luyện công đột phá ta cũng chưa từng luyện đến quên cả ngủ nghỉ như thế này đâu, thế này quá đáng sợ rồi.”
Thật ra khỏi phải đợi đám sư đệ sư muội này lên tiếng, bản thân Tạ Lâm Dật cũng không chịu được nữa rồi.
Vốn là hắn bị Quý Tử Trạc đánh cho bị thương, lại còn phải chạy thục mạng hết một ngày một đêm cả ngày hôm qua từ sáng đến tối dẫn đến thương thế ngày càng trầm trọng, thân thể kiệt quệ, còn chạy nữa thì hắn mất mạng mất.
“Vậy nghỉ ngơi tại chỗ đi, có lẽ bọn họ không thể đuổi tới được nữa đâu.”
Nghe được lời của Tạ Lâm Dật, các đệ tử Thất Tinh Tông liền đồng loạt ngồi xuống.
“Nhưng cũng không thể buông lỏng cảnh giác được. Bố trí trận pháp phòng thủ đã rồi hãy nghỉ.”
“Rõ, thưa đại sư huynh.”
Các đệ tử Thất Tinh Tông nhanh chóng di chuyển vị trí, quay lưng vào nhau xếp thành một vòng tròn. Như thế này thì dù có là động tĩnh ở hướng nào thì đệ tử ngồi ở hướng đó cũng phát giác đầu tiên, hơn nữa cũng đảm bảo rằng dù kẻ địch có đánh úp từ hướng nào thì cũng sẽ luôn có đệ tử đối mặt với hắn chứ không phải tất cả đều quay lưng với kẻ địch.
Sau khi bố trí đội hình, tất cả đều nhắm mắt, đả tọa dưỡng thần.
Đây là những gì mà nhóm người Diệp Linh Lang thấy khi đến nơi, đệ tử của Thất Tinh Tông ngay cả nghỉ ngơi mà cũng bày binh bố trận nữa.
“Đại tông môn đúng là cầu kỳ thật, ra ngoài cũng có rất nhiều cách khác nhau để phòng ngừa nguy cơ tiềm ẩn.”
Quý Tử Trạc cười khẩy một tiếng, rón rén đi đến phía trước bọn họ, thế nhưng không có bất cứ đệ tử Thất Tinh Tông nào phát giác ra được là có người đang đến gần cả.
“Trận hình thì tốt đấy, nhưng mà người thì cứ như lợn c.h.ế.t vậy.”
“Nếu lão tổ tông của Thất Tinh Tông mà biết họ đã nỗ lực cực nhọc phát minh ra bao nhiêu trận pháp ba lăng nhăng này cho hậu bối mà lại bị chúng dùng như thế này thì chắc tức giận đến nổ nắp quan tài mất.” Kha Tâm Lan cũng nhịn không được mà châm chọc theo.
Lúc này, Diệp Linh Lang nhảy vào vòng tròn bọn họ tạo thành sau lưng, sau đó vẫy tay với những người khác.
“Mau mau, mau qua chỗ muội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-57-nang-khong-chi-thong-minh-thoi-dau.html.]
Sau khi tất cả mọi người đứng vào, Diệp Linh Lang hắng giọng, đổi một giọng khác rồi hét lớn: “Không ổn rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Tất cả đệ tử Thất Tinh Tông đều bị tiếng hét của nàng làm cho bừng tỉnh, từng người một nhảy lên, vô thức dựa lưng đối lưng, quan sát xung quanh.
“Xảy ra chuyện lớn gì vậy?”
“Đám người Diệp Ling Lang tìm thấy chúng ta rồi!”
“Sao cơ!”
Lúc này, tất cả các đệ tử đều sợ hãi kinh hô.
“Nàng ta ở đâu? Đâu có thấy!”
“Ta ở sau lưng mấy người nè.”
Nói xong, tất cả đệ tử Thất Tinh Tông cùng quay lại, nhìn thấy nhóm người Diệp Ling Lang không biết từ lúc nào đã ở sau lưng bọn họ.
Thật là quá đáng sợ? Sao có thể chơi như vậy được?
Trong phút chốc, đám người sợ hãi hét lớn rồi nhanh chóng tản ra bỏ chạy.
Tạ Lâm Dật trông thấy đệ tử Thất Tinh Tông chạy tán loạn bèn vội vàng ra mặt xử lý đại cục.
“Đi hết ra phía sau ta!”
Có người đứng ra làm chủ, các đệ tử nghe lời núp hết ra sau lưng Tạ Lâm Dật.
Ánh sáng ban mai từ bầu trời chiếu xuống mặt đất, sương sớm vẫn còn chưa tan, từ lúc bọn họ bắt đầu nghỉ ngơi còn chưa qua được nửa giờ.
Tinh thần căng thẳng tột độ, thân thể thì kiệt quệ, đám đệ tử Thất Tinh Tông cảm thấy bản thân cũng không thể trụ được bao lâu nữa, tâm thái của Tạ Lâm Dật cũng trực tiếp sụp đổ luôn rồi.
“Các người sao cứ phải chèn ép bọn ta quá đáng như thế vậy?”
“Trước kia các người cướp mất cái hang có thể cứu mạng bọn ta, thế không phải là chèn ép quá đáng à?”
“Nhưng các ngươi cũng đâu có chết? Có nhất thiết phải tính toán vậy không?”
Nghe được lời này, đệ tử Thanh Huyền Tông tức đến mức thiếu chút nữa là thẳng tay g.i.ế.c quách bọn họ rồi, sao có thể nói là đang tính toán được chứ?
Dựa và cái gì mà không tính toán chứ? Đám người này nghĩ mình là ai vậy?
Không những tính toán mà còn phải tính từng li từng tí một mới phải.
Tuyệt đối không thể để Thanh Huyền Tông vì là tông môn nghèo nàn không ai biết đến nhất Tu Chân Giới mà hết lần này đến lần khác phải nhẫn nhịn chịu đựng được.
Lúc này, Diệp Linh Lang đột nhiên bật cười.
“Bây giờ các ngươi cũng đã c.h.ế.t đâu, sao phải tức giận vậy làm gì?”
“Nhưng các ngươi cứ như thế này, nói không chừng bọn ta c.h.ế.t thật đó!”
“Thế thì c.h.ế.t thôi, ta còn phải quan tâm sống c.h.ế.t của các ngươi nữa à?”
“Ngươi…”
Tạ Lâm Dật tức điên người. Suốt một ngày một đêm không ngủ nghỉ, lại thêm áp lực cao độ suốt một thời gian dài khiến hắn trở nên vừa cáu kỉnh vừa bốc đồng. Hắn nâng thanh trường kiếm trong tay, vận chuyển toàn bộ linh lực xung quanh cơ thể.
“Ta có thể c.h.ế.t nhưng không thể chịu nhục, đã đến lúc kết thúc cuộc rượt đuổi hoang đường này rồi! Ta nhẫn nhịn mãi thì lại tưởng ta sợ các ngươi sao!”
Sau khi hét lên, Tạ Lâm Dật cầm trường kiếm đ.â.m về phía Diệp Linh Lang. Tuy rằng hiện tại hắn đã không còn được lý trí cho lắm nhưng hắn vẫn phân biệt được ai là quả hồng mềm bên phía đối thủ, hạ được Diệp Linh Lang rồi sẽ không phải sợ những người còn lại làm khó nữa.
Thấy vậy, Quý Tử Trạc liền tính toán đi ra phía trước Diệp Linh Lang, thay nàng xử lý Tạ Lâm Dật. Thế nhưng hắn chưa kịp lên thì Diệp Linh Lang đã động thủ trước rồi.
Đối mặt với đòn công kích điên cuồng của Tạ Lâm Dật Kim Đan kỳ, Diệp Linh Lang không hề sợ hãi cũng không lùi bước, tay nắm chắc Huyền Ảnh nghênh đón.
Đúng vậy. Nàng là người nhỏ tuổi nhất, tu vi thấp nhất, kinh nghiệm ít nhất, tuy nhiên nàng tuyệt đối không phải điểm yếu của các sư huynh sư tỷ.
Nàng rất thông minh, nhưng không chỉ có thông minh đâu, thực lực của nàng cũng siêu mạnh!