Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 52: Diệp Linh Lang nàng đáng sợ như vậy!
Cập nhật lúc: 2025-02-10 12:36:16
Lượt xem: 26
Đám đệ tử của Thất Tinh Tông này đều thấy sự đáng sợ của Diệp Linh Lang, nhưng bọn hắn trăm triệu không nghĩ đến nàng lại có thể đáng sợ như vậy!
Chỉ thấy Diệp Linh Lang tâm tình sung sướng móc ra từ nhẫn một chiếc bút và sáu lá bùa, sau khi vẽ xong sáu phù văn, dán lên mỗi người một lá bùa.
Khi dán lên bọn họ không ai có phản ứng, đều rất tò mò lá bùa này là để làm gì, nhưng rất nhanh mọi người đều biết là cái gì.
Bởi vì Diệp Linh Lang trước mặt bọn họ móc từ trong nhẫn ra một đống đen như mực, người Thất Tinh Tông còn chưa thấy rõ đó là cái gì, mùi vị của nó xông lên khiến cho bọn họ ngay lập tức nôn ọe.
Không chỉ có nôn ọe mà còn đầu váng mắt hoa cả người khó chịu, quả thực chính là tra tấn bi thảm cực kỳ.
Nàng là một tiểu cô nương, vì sao lại có loại đồ vật ghê tởm như thế này?
“Mau… lấy… Khụ khụ…đi… Ọe…”
Tạ Lâm Dật cảm giác cả người đều muốn ngất xỉu, g.i.ế.c người chẳng qua là đầu rơi xuống đất, dùng cách này ngược ngươi đến c.h.ế.t thật quá mức tàn nhẫn rồi.
Trong lúc các đệ tử Thất Tinh Tông đều vô cùng đau khổ, sáu người bọn họ được dán lá bùa một chút phản ứng cũng không có.
Đã hiểu, vừa nãy là dán thất vị phù.
Lúc này không chỉ có đệ tử Thất Tinh Tông có cảm xúc kích động, còn có Cự Mãng vảy bạc ở bên ngoài từ nãy vẫn chăm chỉ va chạm vào vách núi. Sau khi ngửi thấy cái mùi này nó còn điên cuồng hơn lúc nãy, toàn bộ sơn động không cần biết trong bao lâu sẽ bị nó đ.â.m sụp.
Đến lúc cả người lẫn thú đều không thể bình tĩnh được, Diệp Linh Lang khí định thần nhàn (1) móc ra từ nhẫn một chồng lá bùa, nàng lấy bùa phân phát cho năm người còn lại, mỗi người hai tấm.
“Lát nữa chúng ta phải bằng tốc độ cực nhanh vọt qua Cự Mãng vảy bạc kia, đến phía lối vào ở hẻm núi mà chúng ta đi vào.”
“Nhưng mà bên kia có cấm chế đã phong ấn lối vào hẻm núi rồi.”
“Thế cho nên mới cần phải có người kéo dài thời gian, để muội có thể phá giải cấm chế ở hẻm núi này.”
“Làm sao để kéo dài thời gian? Muội nói đi, chúng ta sẽ phối hợp với muội.”
“Cần gì phải dùng tới mọi người chứ? Thân là danh môn đại phái của Tu Tiên Giới, đệ tử Thất Tinh Tông trong thời khắc nguy cấp nhất định sẽ động thân cứu vớt chúng sinh.”
Sau khi Diệp Linh Lang nói xong, nàng phân chia khối t.h.i t.h.ể kia thành mười mấy miếng, lại móc ra từ trong nhẫn một lọ chất nhầy siêu dính, dán từng khối t.h.i t.h.ể đó lên người của đám đệ tử Thất Tinh Tông.
“Đừng! Đừng tới đây!”
“Ngươi rốt cuộc là loại quái vật nào? Trên người có nhiều đồ vật kỳ quái như thế?”
“Chúng ta thật sự biết sai rồi, về sau nhìn thấy ngươi mặc dù là cãi lời đại sư huynh cũng nhất định phải mở cửa cho ngươi!”
“Lúc này ngươi lại đem hết trách nhiệm đổ lên người ta sao? Ngươi nó rõ ràng lại cho ta, là ta không mở cửa cho bọn họ vào hay sao?”
Ta Lâm Dật vừa rống to lên, mười mấy đệ tử còn lại đồng thời gật đầu.
…
Thật là cmn.
Diệp Linh Lang nhanh chóng chuyển tầm mắt lên người Tạ Lâm Dật.
“Hóa ra là do ý kiến của ngươi! Vậy được, khối lớn nhất này dính lên người ngươi, lát nữa phải chạy thật nhanh lên nha!”
…
Tạ Lâm Dật muốn khóc, trong khoảng thời gian ngắn này, hắn không biết là nên hận Diệp Linh Lang hay là hận đám người đồng môn ăn cây táo rào cây sung này.
Dưới sự cưỡng bức của Quý Tử Trạc, sau lưng mỗi đệ tử Thất Tinh Tông đều phải dán một phần t.h.i t.h.ể yêu thú hôi thối không chịu nổi, hung tàn nhất chính là Diệp Linh Lang trực tiếp dán lên da của bọn họ, cho dù là cởi quần áo trần truồng chạy thì cũng không thoát được.
“Được! Đã chuẩn bị xong, xếp thành hàng đứng, giữ trật tự, từng người đi ra ngoài, không nên đi theo đội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-52-diep-linh-lang-nang-dang-so-nhu-vay.html.]
Nghe được mấy lời này đám đệ tử Thất Tinh Tông tức giận đến nỗi trợn trắng mắt, thật cmn không đi theo đội.
Dưới sự ép buộc của Quý Tử Trạc, bọn họ bị bắt đứng ở bên cạnh sơn động, tiếp theo Tạ Lâm Dật bị Diệp Linh Lang đạp ra ngoài.
Trong khoảnh khắc bị đá kia, Tạ Lâm Dật dùng toàn bộ sức lực của mình kêu lên: “Diệp Linh Lang, cho dù ta thành ma ta cũng không bỏ qua ngươi.”
Vừa mới kêu xong, Cự Mãng vảy bạc nhìn thấy có nhân loại đáng c.h.ế.t dám mang ra đồ vật ghê tởm như vậy ra khiêu khích nó, nó tức giận đến mức toàn lực đuổi theo hướng tới phía nhân loại ngu xuẩn kia.
Tạ Lâm Dật vốn tưởng là mình phải c.h.ế.t không thể nghi ngờ, nhưng kết quả hắn vừa trốn liền phát hiện được tốc độ của mình nhanh vô cùng!
Hắn cúi đầu nhìn thấy hai tấm bùa gia tốc mà Diệp Linh Lang dán lên người hắn, trong khoảnh khắc hắn lại tìm được hy vọng sống sót, kích động muốn chớt.
“Ta không cần làm ma! Thật tốt quá! Ta nhất định phải cố gắng chạy thoát, nhất định không bị nó đuổi theo.”
Nhìn thấy đại sư huynh nhà mình mừng muốn khóc, lại còn hấp dẫn toàn bộ thù hận của Cự Mãng vảy bạc ra sức chạy, đám đệ tử Thất Tinh Tông còn chưa bị đá ra đã sợ đến ngây người.
Mà Diệp Linh Lang vô cùng vừa lòng, Tạ Lâm Dật xuất lực nhiều hơn nàng tưởng, thằng nhóc này thật sự rất có tương lai.
“Người tiếp theo, ngươi đi!”
Diệp Linh Lang quay đầu lại, hến lần này tới lần khác lấy chân đạp toàn bộ đệ tử Thất Tinh Tông xuống.
Vì thế, mười mấy người thối hoắc ở hẻm núi chạy tán loạn khắp nơi, mục tiêu vừa nhiều vừa chạy quá nhanh, khiến cho Cự Mãng vảy bạc tức đến to cả đầu.
Nhưng nó bị nhốt ở đây nhiều năm như vậy, thật lâu không có nhiều người chơi cùng như thế, nó tức khắc cảm thấy vừa cảm động vừa hưng phấn, nó nhất định sẽ dùng hết toàn lực ép bọn họ thành bánh nhân thịt!
Mười mấy đệ tử Thất Tinh Tông chạy trốn khắp nơi, hoàn toàn không dám tụ tập bên nhau, cũng không dám dừng lại ở chỗ nào.
Bởi vì nếu tụ tập cạnh nhau thì mùi hôi sẽ tăng lên nhiều lần, sẽ trở thành mục tiêu hàng đầu của Cự Mãng, mà nếu dừng lại không chạy nó sẽ càng vui sướng, chạy thì không bắt được, không chạy chẳng lẽ không đập cho chết?
Vì thế, mười mấy người ở một hẻm núi có cự thú đã bắt đầu mở ra một trận parkour (2) trong một không gian khá lớn.
“Chạy nhanh, chúng ta mau bay đến lối vào đi!”
Những người khác nhanh chóng bay theo Diệp Linh Lang, xuyên qua hẻm núi bay đến lối vào.
Thấy toàn bộ bọn họ đều đến lối vào, Tạ Lâm Dật hô to: “Thất Tinh Tông đệ tử nghe lệnh, toàn thể tập hợp chạy về phía cửa lớn! Nếu bọn họ không muốn để chúng ta sống, chúng ta đây tuyệt đối không để bọn họ có đường sống ra ngoài!”
Hắn vừa kêu vừa hướng tới chỗ bọn Diệp Linh Lang, nhưng hắn còn chưa tới gần Diệp Linh Lang thì đã bị Quý Tử Trạc ở phía sau nàng một đoạn dài dùng một kiếm ép quay trở lại.
Thân thể của hắn bị đập mạnh vào vách núi, phun ra một miệng m.á.u thật to, lúc này hắn nhìn thấy phía sau Diệp Linh Lang còn có năm người đã chuẩn bị xong tư thế, ý tứ vô cùng rõ ràng, ai dám qua bọn họ sẽ trực tiếp đánh chết.
“Bọn họ thật sự là khinh người quá đáng, mọi người…”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Hắn vừa nói vừa quay đầu lại, còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy phía sau hắn không còn một ai!
Nói cách khác, hiệu lệnh vừa rồi của hắn căn bản là không ai phản ứng?
Toàn trường chỉ có một mình hắn giống như một thằng ngu phấn đấu quên mình xông lên, lại giống như rác rưởi bị một kiếm đẩy trở lại?
Uy nghiêm đại sư huynh của hắn ở đâu?
Tạ Lâm Dật tức giận đến mức nhổ ra một búng máu, phun được một nửa lại phát hiện Cự Mãng đã chú ý tới hắn đang đứng yên một chỗ, đang hướng đầu đánh về phía hắn.
Vì thế, còn lại một nửa mồm m.á.u còn chưa có phun xong, hắn nhanh chóng đứng dậy chạy trốn.
“Ta sẽ không buông tha cho các ngươi!”
_________
(1). Khí định thần nhàn: Chậm chạp bình tĩnh, thong dong…
(2) Parkour: một trò chơi vận động cực mạnh và mạo hiểm trong một không gian nhất định.