Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 240: Cảm ơn ngươi, tiểu ngư yêu lương thiện.
Cập nhật lúc: 2025-03-14 18:31:12
Lượt xem: 2
Nếu không phải giọng nói của đối phương quá đặc biệt, khiến cho bọn họ vừa nghe thấy đã nhận ra là con lươn điện kia, thì với cái dạng này của hắn lúc này, bọn họ cơ bản là không dám nhận.
Diệp Linh Lang cho rằng hắn đi một chuyến chỉ là bị đánh một trận đơn giản, nhưng nàng trăm triệu lần không nghĩ được, trận đánh này không đơn giản tí nào.
Một con lươn điện còn khỏe mạnh nguyên vẹn, tuy rằng không được đẹp lắm, nhưng cũng không có tả tơi (1) đến mức này, thật sự!
“Đại ca, ngươi đi trả thù hay đi phẫu thuật thẩm mỹ? Ngươi thật sự là một con lươn điện ngọc thụ lâm phong lúc nãy hay sao?”
Thẩm Ly Huyền cùng với Ninh Minh Thành chấn động, tuy rằng lúc trước hắn cũng không đến mức ngọc thụ lâm phong, nhưng lúc này dùng từ kia không phải là chọc đến trái tim đau khổ của người ta hay sao?”
Không hổ là tiểu sư muội.
“Ngươi… Tiểu ngư yêu này! Đều tại ngươi! Vì sao ngươi không sớm nói cho ta Sơn Hải đã là Hóa Thần kỳ rồi?”
“Ngươi không biết ư?”
“Ta không biết! Rõ ràng nửa năm trước hắn vẫn chỉ là Nguyên Anh, tức c.h.ế.t mất! Nếu ta biết, làm sao ta có thể đi tìm hắn để trả thù? Hắn không tới tìm ta ta đã thắp hương cảm ơn rồi! Ngươi cố ý phải không? Ta chỉ là một Nguyên Anh làm sao có thể đánh nhau với Hóa Thần? Kết quả ngươi còn lừa ta đi tìm hắn!”
“Đại ca, lúc nãy ngươi vừa mới nói về thực lực của ngươi, khiến ta nghĩ ngươi chính là mạnh đến thiên địa quỷ thần đều sợ, ta đơn giản như thế, ta không nên tin ngươi hay sao?”
…
Con lươn điện kia há to miệng, nửa ngày không tìm thấy sai lầm nào trong lời nói của nàng.
Vốn đang muốn g.i.ế.c bọn họ cho hả giận, thôi, hiện giờ hắn bị thương, tám chín phần mười là đánh không lại.
“Thôi được rồi, coi như ta xui xẻo! Ta đi dây!”
Con lươn điện kia nói xong thì thở phì phì, lôi theo cơ thể bị trọng thương hướng tới thông đạo giữa Yêu giới và Tu Tiên giới.
Thấy hắn sắp nhảy vào rồi, ngón tay của Diệp Linh Lang lại nhanh chóng linh hoạt động, một lần nữa xoay tinh bàn.
Lươn điện kia đi vội đi vàng, căn bản không thấy được động tác nhỏ của Diệp Linh Lang, nhưng Ninh Minh Thành và Thẩm Ly Huyền thấy.
Không biết vì sao, trong khoảnh khắc đó tuy không biết là chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng bọn hắn theo bản năng mà cảm thấy buồn thay con lươn điện kia.
Hắn đúng là khá đáng thương.
Bọn họ vừa buồn thay không được bao lâu, trong thông đạo truyền đến một tiếng kêu thật lớn, tiếng kêu rên kia giống với tiếng lúc trước, nhưng còn thê thảm hơn lúc trước nhiều.
“Cứu với! Cái gì thế này! Thật ác quá! Chết mất thôi! A a a~”
Giây tiếp theo, một thân ảnh còn khó nhìn hơn cả lúc nãy từ bên trong bò ra, sắc mặt trắng bệch, cả người phát run, bộ mặt hỗn loạn, vừa thấy sắp bò được ra tới nơi, không biết vì sao lại bị kéo vào, chỉ vừa nhìn thôi đã khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
Không chỉ có như thế, từ lối vào còn truyền đến từng đợt tiếng khóc thảm thiết, giống như là tiếng vạn quỷ kêu rên, làm cho cả người nổi da gà.
Rốt cuộc, tiểu sư muội làm cái gì?
“Đại ca, có cần phải giúp đỡ không?”
“Mau! Mau tới đây cứu ta!”
Lời nói này của lươn điện vừa phát ra, cái đuôi của hắn đã lộ ra từ lối vào của Tinh Vân.
“Sư huynh, hỗ trợ kéo ra một chút.”
Vì thế, Ninh Minh Thành và Thẩm Ly Huyền vội vàng chạy về phía kia túm lươn điện kia ra, sau khi túm ra thì nàng lại xoay xoay tinh bàn một chút, những tiếng khóc thảm thiết lúc nãy nháy mắt biến mất.
Lúc này, lượn điện sắp hoàn toàn hiện ra nguyên hình nằm trên mặt đất phun một ngụm máu, sau đó thì nằm yên không nhúc nhích, giống như một con cá khô.
Diệp Linh Lang hảo tâm cho hắn một viên đan dược.
“Đại ca, đây là linh đan cứu mạng tổ truyền của nhà ta, toàn thân trên dưới chỉ có một viên, tặng cho ngươi.”
“Cảm ơn ngươi cứu ta một mạng, tiểu ngư yêu lương thiện”
Vừa nghe thấy lời này, Thẩm Ly Huyền cùng Ninh Minh Thành chấn động.
Thẩm Ly Huyền lần đầu trải qua một tình huống như thế này: Tiểu sư muội hình như hơi đáng sợ.
Ninh Minh Thành đã trải qua vô số đòn hiểm: Có vẻ như tiểu sư muội vẫn là hạ thủ lưu tình với các sư huynh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-240-cam-on-nguoi-tieu-ngu-yeu-luong-thien.html.]
“Đại ca, ngươi có thể nói cho ta biết ở phía bên kia ngươi nhìn thấy gì không?”
“Là quỷ! Là vô cùng nhiều quỷ hồn, giống như là đã đi tới địa ngục, thật là khủng khiếp, trời ơi! Từ khi nào Yêu giới biến thành như vậy? Đáy biển của các ngươi đã xong đời rồi! Hay là các ngươi về sống cùng với ta đi? Sông lớn của chúng ta ở phía bên kia chắc là chưa bị ảnh hưởng đâu.”
Diệp Linh Lang gật gật đầu.
“Có thể nào ngươi thật sự đi đến Quỷ giới không?”
Lươn điện kia mở to hai mắt.
“Không thể nào! Thông đạo này không phải là nối liền Yêu giới với Tu Tiên giới hay sao? Liên quan gì tới Quỷ giới?”
“Cái pháp bảo này của Sơn Hải lợi hại như vậy, có thể nào nó không chỉ nối liền được Yêu giới với Tu Tiên giới, mà còn có thể nối liền được hai giới bất kỳ, làm ra được một lối đi? Rốt cuộc cũng chưa từng có pháp bảo nào mà có thể nối liền hai giới chỉ định đâu.”
Nàng vừa nói xong, không chỉ có lươn điện, mà ngay cả Thẩm Ly Huyền và Ninh Minh Thành cũng sợ ngây người.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
Hình như đúng là như vậy.
Pháp bảo có thể nối liền hai giới với nhau, chắc là không phải là hai giới được chỉ định trước, mà tám chín phần mười là có thể nối liền hai giới bất kỳ, còn hai giới nào thì đều do người thao túng thôi.
Hơn nữa, hắn vừa mới trải qua thử nghiệm rồi, lý luận này chính xác.
Tuy đây chỉ là lời suy đoán của tiểu sư muội, nhưng hai vị sư huynh này đều biết nàng nhất định là đã sớm nhận ra, nàng cố ý đổi giao diện, làm con lươn điện kia vào trong đó để thử nghiệm.
Tưởng tượng đến điều này, hai người bọn họ ngay lập tức lạnh cả lưng.
Nếu không có con lươn điện đáng thương này xuất hiện, hiện tại người chạy vào đó thử nghiệm chính là bọn họ.
“Tiểu ngư yêu, ngươi thật là thông minh! Ta cảm thấy ngươi nói đúng, bên kia chắc là Quỷ giới.”
“Đại ca, ta còn có một việc không rõ, muốn thành kính mà hỏi ngươi một chút!”
“Nói đi, một tiểu ngư yêu đáng yêu như ngươi, hỏi gì ta cũng đều trả lời.”
Thẩm Ly Huyền cùng Ninh Minh Thành không nhịn được mà nhìn lẫn nhau.
“Lúc nãy khi ngươi ra ngoài đánh nhau cùng Sơn Hải, có phát hiện hắn có gì không ổn không?”
Sau khi lươn điện nhăn mày nghiêm túc tự hỏi một chút, hắn gật gật đầu.
“Có, hình như hắn vừa mới bị thương, tính tình rất hung dữ. Nếu hắn không phải là Hóa Thần kỳ, bị thương như thế thì ta có thể bắt lấy hắn trong một giây!”
Diệp Linh Lang bừng tỉnh nhận ra gì đó, gật gật đầu.
“Có vẻ như mỗi lần điều khiển pháp bảo này sẽ vô cùng hao tổn sức lực của Sơn Hải, rốt cuộc thứ này sử dụng năng lượng do hắn cung cấp.”
Nghe thấy nàng nói vậy, lươn điện kia nhăn mày lại.
“Ta không hiểu, đang yên đang lành vì sao hắn muốn sửa hướng của thông đạo?”
“Đương nhiên là vì nhằm vào ngươi rồi! Hắn biết ngươi có uy h.i.ế.p vô cùng lớn đối với hắn, dĩ nhiên là không dám mặc kệ ngươi trở về Yêu giới rồi. Sau khi ngươi trở về nếu bế quan khổ tu, không bao lâu sẽ vượt qua hắn, chẳng phải hắn sẽ rất nhanh không đánh lại ngươi hay sao?”
Lươn điện mở to hai mắt cá, là như vậy sao?
Ngay cả hắn cũng không dám chắc đời này có thể đột phá Hóa Thần, đồ cá đuối c.h.ế.t tiệt Sơn Hải kia lại tin tưởng hắn như vậy ư?
“Đại ca, ngươi là thật sự lợi hại! Ngươi chỉ là một Nguyên Anh mà đã trở thành họa lớn trong lòng của Hóa Thần, có thể thấy được ngươi thiên tư hơn người, tương lai vô cùng đáng mong chờ.”
Tiểu ngư yêu này vì sao còn sùng bái mình hơn cả bản thân mình thế này?
Xong rồi, hắn hiện tại còn nằm trên mặt đất, thế mà lại cảm thấy bản thân muốn bay lên.
“Tiểu ngư yêu, vậy thì hiện tại ta phải làm sao? Nếu không quay về Yêu giới, ta sẽ không có cách nào để tu luyện!”
Diệp Linh Lang hơi hơi mỉm cười.
“Nếu ngươi đã thành tâm thành ý đặt câu hỏi, vậy ta sẽ đại phát từ bi mà nói cho ngươi, dễ làm thôi!”
Nụ cười này của nàng khiến cho Thẩm Ly Huyền và Ninh Minh Thành lạnh cả sống lưng.
____
(1) Chỗ này có chút hoang mang, vì trong nguyên tác, tác giả dùng cụm từ “thiên mã hành không” (天马行空), để tả lươn điện lúc này. Mà mình tra cả baidu cũng cảm thấy thành ngữ này nó rất là không hợp người hợp cảnh với tình huống này của lươn điện. Ai biết thì giải thích giùm mình với nha! Đội ơn!