Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 239: Nơi này có kẻ coi tiền như rác

Cập nhật lúc: 2025-03-14 18:31:10
Lượt xem: 5

Chỉ thấy đến khi Diệp Linh Lang cùng Thẩm Ly Huyền vội vàng chạy đi tìm Ninh Minh Thành thì hắn đang đánh nhau cùng với một con yêu. Con yêu kia toàn thân là màu xanh lam, trên đầu còn chưa thoát bỏ lớp da, lớp da kia bóng loáng.

Khí thế của con yêu kia rất mạnh, vô cùng hung dữ, nhưng cũng không tới trình độ của đại yêu, chỉ là Ninh Minh Thành lại bị hắn đánh đến mức không có lực đánh trả.

Ninh Minh Thành nhìn thấy hắn thì liều mạng lui về phía sau, giống như là không muốn chạm vào hắn.

Vừa thấy Diệp Linh Lang và Thẩm Ly Huyền đuổi tới, Ninh Minh Thành lập tức kêu to: “Nhị sư huynh! Tiểu sư muội! Cứu với!”

“Haizz! Đi theo con cá diều ngốc kia lâu rồi, các ngươi còn học nhân loại phân chia bối phận à? Có mất mặt không? Nhận một kích của ta!”

“A!”

Ninh Minh Thành vội vàng chạy trốn đến phía sau Thẩm Ly Huyền, Thẩm Ly Huyền giơ tay thay hắn chặn lại một kích của đối phương.

Sau khi chặn lại, hắn lại thoáng nhìn qua tay áo của mình, trên mặt còn lưu lại mấy vệt kêu lẹt xẹt giống như là lôi điện. Hắn nhẹ nhàng phẩy tay áo, phẩy sạch sẽ điện ở trên tay áo.

Diệp Linh Lang thấy vậy, theo bản năng gật đầu, hóa ra tên này am hiểu dùng điện, trách không được lục sư huynh không muốn đánh nhau với hắn, đánh một chút thân tể tê tê dại dại, không cẩn thận còn dựng hết cả lông tóc.

Chờ chút, không phải là phía dưới xác của ốc biển lục sư huynh đã bị dựng hết lông tóc đấy chứ? Nàng rất muốn nhấc lên nhìn xem một chút.

Chỉ nhìn xem một chút thôi, không biết có bị đánh hay không nhỉ.

“Xì, ngươi cũng là Nguyên Anh hả? Hơn nữa nhìn còn rất lợi hại, đang yên đang lành vì sao lại phải làm chó săn cho con cá đuối ngu ngốc kia? Cho ngươi một cơ hội, gia nhập dưới trướng của ta, ta bảo đảm sẽ cho ngươi ăn sung mặc sướng.”

Thẩm Ly Huyền chau mày, sắc mặt lạnh lẽo, hắn một câu cũng không muốn nói, xoay người rời đi.

Hắn vừa xoay người thì nhìn thấy người phía sau lại đi lên phía trước.

“Ồ? Đại ca, làn da của ngươi thật là bóng loáng, còn có một thân điện pháp ngầu lòi của ngươi, cùng với cái khí thế cường đại của ngươi, ngươi có phải là lươn điện nổi tiếng yêu giới mà mỗi người nghe thấy tiếng đều sợ vỡ mật không?”

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc.

Yêu giới từ khi nào có một con lượn điện khiến cho người khác vừa nghe đến tiếng đã sợ vỡ mật? Tiểu sư muội thật là mở mồm ra cái gì cũng nói được, cũng không sợ bị người ta chê cười.

Chỉ thấy con lươn điện kia mở to hai mắt, dáng vẻ giống như thể Bá Nha gặp được Tử Kỳ, (1) thật mạnh mẽ mà gật gật đầu.

“Tiểu ngư yêu này đúng là có kiến thức, ta thích!”

???

Tiểu sư muội nhắm mắt nói linh tinh thì thôi đi, lươn điện này thế mà cũng không tự biết mình thế hả?

“Ngươi vừa mới nói là cá đuối ngu ngốc ư?”

“Thì sao? Ta hình dung đại vương của các ngươi như thế, ngươi không phục hay sao? Không phục cũng vô dụng, hắn là đồ ngốc nghếch, Sơn Hải là con cá đuối ngốc nhất Yêu giới!”

Đến giờ bọn họ mới biết được, hóa ra đại yêu bá chiếm Thanh Vân Châu kia tên là Sơn Hải, chân thân của hắn là một con cá đuối.

Diệp Linh Lang nhớ rõ trong sách ghi lại, cá đuối đã xuất hiện từ thời thượng cổ, lúc ấy chúng nó còn biết bay, dáng dấp khi chậm rãi bơi lội giống với bay lượn phía chân trời, rất là đẹp.

Như vậy xem ra huyết thống của đại yêu kia cao quý hơn so với đám thủ hạ tôm cua cá của hắn rất nhiều.

“Đại ca, hắn ngốc hay không không liên quan gì tới bọn ta cả, bởi vì chúng ta không có muốn nhận hắn làm đại vương nữa, cho nên chúng ta mới có thể tụ tập ở đây nghiên cứu cách làm thế nào để trở lại Yêu giới”

Con lươn điện kia sửng sốt.

“Đang yên đang lành, vì sao các ngươi không nhận hắn nữa?”

“Bởi vì hiện giờ hắn tự cao tự đại vì hắn cường đại, không coi ai ra gì, vô cùng lãnh đạm với đám tiểu yêu bình thường chúng ta, ta cảm thấy đi theo hắn không có tương lai, ta không muốn ở lại bên cạnh hắn nữa, ta phải về Yêu giới!”

Nghe được lời này, lươn điện phá lên cười.

“Chút năng lực này của hắn mà cũng gọi là cường đại? Hay là các ngươi đi theo ta đi, về sau ta che chở cho các ngươi, tất nhiên ta sẽ không ngu ngốc như hắn!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-239-noi-nay-co-ke-coi-tien-nhu-rac.html.]

Hắn vừa nói xong, không chỉ có Diệp Linh Lang, ngay cả Thẩm Ly Huyền và Ninh Minh Thành cũng kinh ngạc.

Con lươn điện này đúng là cũng có chút bản lĩnh, nhưng cũng chỉ là có chút thôi, trình độ này của hắn có khi còn đánh không lại Thẩm Ly Huyền, thế mà dám khinh thường Sơn Hải?

Không thể chứ? Đây không phải là đồ ngốc chứ?

“Muốn chúng ta đi theo ngươi cũng không phải không thể, nhưng làm tiểu yêu ta cũng không muốn càng ngày càng kém cỏi, cho nên chờ đến khi ngươi đánh bại đại vương trước kia của chúng ta, ta mới có thể nhận ngươi làm đại vương mới được, nếu ngươi không đánh lại, ta sẽ không làm pháo hôi cho ngươi!”

“Ngươi đùa cái gì thế? Làm gì có chuyện ta không đánh được hắn? Với chút bản lĩnh của hắn, ta tiện tay là có thể thắng!”

“Vậy ngươi mau đi đi, ta nói cho ngươi vị trí của hắn, ngươi đi g.i.ế.c hắn, chúng ta ở đây chờ ngươi cùng quay về Yêu giới!”

“Được, ta rất thích tiểu ngư yêu sảng khoái như ngươi, thật đáng yêu!”

Vì thế, Diệp Linh Lang nói lại cho lươn điện vị trí xuất hiện cuối cùng của Sơn Hải, nói cho hắn làm sao để ra khỏi địa cung, nói vô cùng tường tận cẩn thận, nói xong thì nó vô cùng vui vẻ mà đi rồi.

“Tiểu sư muội, vì sao muội lại nói cho hắn mấy cái đó?”

“Nhị sư huynh, cái tinh bàn kia là Sơn Hải dùng năng lượng của hắn để điều khiển mà không ngừng vận hành, cho nên thông đạo giữa yêu giới và Tu Tiên giới vẫn luôn mở. Lúc nãy muội vừa mới động vào tinh bàn kia, Sơn Hải nhất định sẽ có thể cảm giác được, lúc này hắn tám chín phần mười là muốn đến đây xem xét tình hình.”

Diệp Linh Lang hơi hơi mỉm cười.

“Đây không phải là có kẻ tiêu tiền như rác thay chúng ta gánh vác hay sao?”

Thẩm Ly Huyền chấn động tinh thần, tiểu sư muội là cái dạng này sao? Chẳng lẽ lúc trước thật sự nghĩ oan cho lục sư đệ?

Ánh mắt của Ninh Minh Thành sáng ngời, quen thuộc mà giơ ngón tay cái lên với tiểu sư muội.

“Tiểu sư muội vừa xinh đẹp vừa thông minh, từ trước đến giờ không hề thay đổi.”

“Hắn gánh vác phía trước, muội sẽ tiếp tục nghiên cứu.”

Nghe thấy hai chữ nghiên cứu, Thẩm Ly Huyền nhăn mày lại, mà Ninh Minh Thành ở bên cạnh lại càng kinh hoảng, lui về phía sau một bước.

“Đúng rồi Lục sư huynh, cơn lốc đầu tiên thổi ra cái gì dính lên mặt huynh thế?”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

“Là rong biển”

Diệp Linh Lang gật gật đầu, vậy là không sai.

Bên kia đúng là thông với Yêu giới, hơn nữa là biển rộng, khi nàng xoay tinh bàn, thử dùng lực lượng của tinh bàn hút tới một đồ vật ở giao diện bên kia, hút tới rong biển nghĩa là thao tác của nàng chính xác.

Nói cách khác, nàng đã hiểu đúng cách sử dụng tinh bàn, chơi cái này vui thật.

Đến nỗi con lươn điện kia, chắc là phát hiện có động tĩnh từ lối vào thì chạy từ bên kia tới tìm Sơn Hải trả thù, coi như là ngoài ý muốn, không cần quan tâm đến hắn.

“Nhị sư huynh, lục sư huynh, chúng ta tiếp tục đi!”

Diệp Linh Lang nói xong thì vội chạy về bên cạnh tinh bàn, tiếp tục viết viết vẽ vẽ giải toán.

Mà Thẩm Ly Huyền cùng với Ninh Minh Thành sau khi nhìn nhau, bất đắc dĩ mà tiếp tục ngồi xuống tu luyện, chỉ là lúc này bọn họ tìm một chỗ an toàn hơn.

Thời gian từng giờ từng giờ trôi qua, sau khoảng một canh giờ, bên ngoài truyền đến một tiếng kêu rên đau khổ, tiếng vang rung trời, vô cùng thê thảm.

Tiếng kêu càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, mắt thấy sắp đến gần bọn họ rồi, hai người Ninh Minh Thành và Thẩm Ly Huyền lập tức đứng lên cảnh giác nhìn về phía sau.

Rất nhanh, một hình bóng quen thuộc nhanh chóng đập vào mắt họ.

Đám tiểu yêu vô sỉ nhà các ngươi!”

____________

(1) Trong nguyên tác chỗ này có nhắc đến tri âm tri kỷ và cao sơn lưu thủy, nên mình dịch thế này cho dễ hiểu

Loading...