Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 238: Huynh có biết vì sao chúng ta không đánh lại đại yêu không?
Cập nhật lúc: 2025-03-14 18:31:08
Lượt xem: 11
“Muội hỏi huynh sẽ trả lời sao?” Diệp Linh Lang hỏi
Thẩm Ly Huyền thở dài thườn thượt, việc đã đến nước này, cũng không thể gạt tiếp được nữa, nếu bọn họ đã tiếp nhận mình rồi, vậy thì mình hãy mở rộng tấm lòng với bọn họ đi.
“Hỏi đi, biết gì ta sẽ nói hết không giấu giếm nửa lời.” Thẩm Ly Huyền đã tính toán là thế nào cũng chấp nhận.
“Nhị sư huynh, bỉ ngạn hoa yêu các huynh có cần phải cắm mình vào đất không?”
???
Cái gì thế?
“Muội thấy những hải yêu đó, tuy là lên bờ rồi, nhưng nơi bọn chúng thích nhất vẫn là trong biển, hơn nữa thường đi ngâm nước gì đó, thoải mái vô cùng. Cho nên huynh có phải sẽ tùy lúc mà cắm vào trong đất, hấp thu dinh dưỡng không?”
…
Thẩm Ly Huyền hít sâu vài hơi, là tính toán dù sao cũng chấp nhận rồi, nhưng mà cũng không phải đến mức ấy!
Hắn không cần mặt mũi hay sao?
Đúng lúc hắn còn tức giận không nhẹ, thằng nhỏ Ninh Minh Thành thế mà cũng ngẩng đầu, vẻ mặt tò mò chờ nghe câu trả lời của hắn.
Tiểu sư muội hỏi thì thôi đi, Ninh Minh Thành dựa vào cái gì mà hỏi? Không sợ bị đánh nát sọ hay sao?
Bị Thẩm Ly Huyền hung dữ trợn mắt nhìn một cái, Ninh Minh Thành vội vàng thu hồi ánh mắt, né tránh phía sau Diệp Linh Lang.
“Tiểu sư muội, chuyện này không quan trọng.”
“Quan trọng chứ, nếu huynh yêu cầu thổ nhưỡng, vậy thì muội có thể chuẩn bị cho huynh thổ nhưỡng để mang theo bên người, còn có thể tăng thêm các loại nguyên tố dinh dưỡng, làm huynh có thể thoải mái dễ chịu mà trưởng thành.”
…
Tiểu sư muội thật sự coi mình là một đóa hoa.
“Tiểu sư muội, vì sao muội chưa từng tốt với ta như vậy?”
“Lục sư huynh, huynh đã lấy bao nhiêu tấm SPA phù của muội, trong lòng huynh còn chưa hiểu rõ hay sao?”
Ninh Minh Thành sửng sốt, ừ nhỉ.
“Nhị sư huynh, vậy huynh chỉ việc nói ra, chúng ta thoải mái hưởng thụ, huynh cũng không thể thiếu được.”
Ninh Minh Thành vừa mới nói xong, Thẩm Ly Huyền liền gõ năm ngón tay lên đầu hắn.
“Tự quản mình cho tốt!”
Ninh Minh Thành đau đến nỗi xoa xoa đầu, rõ ràng là tiểu sư muội nói ra, vì sao hắn lại bị đánh?
Nhị sư huynh vẫn là sư huynh bạo lực kia, không giống một đóa hoa nhỏ nhắn xinh đẹp chút nào, thật đau lòng.
“Tiểu sư muội, việc này không cần muội phải nghiên cứu, nơi này rất nguy hiểm…”
“Nhị sư huynh, huynh lúc nãy không cho bọn muội tiến vào phòng kia là bởi vì bên trong có nhiều nọc độc phải không?”
Thẩm Ly Huyền sửng sốt.
“Vì sao muội biết?”
“Từ lúc tách khỏi bọn muội đi thẳng đến phủ thành chủ chuẩn bị lâu như vậy, còn không phải là muốn dùng một chút nọc độc bỉ ngạn hoa cùng mới một thân tu vi này của huynh để liều c.h.ế.t với đại yêu kia sao?”
Thẩm Ly Huyền lại sửng sốt.
Vì sao tiểu sư muội lại thông minh như thế?
“Đệ nói với nàng sao?”
Ninh Minh Thành còn đang do dự không biết có nên thuận theo mà đội cái nồi này không, Thẩm Ly Huyền lại tự mình phủ nhận.
“Chắc là không phải, ngươi không thông minh như vậy!”
…
Ta đi không được sao?
“Nhị sư huynh, huynh cứ như thế thì đánh không lại, hắn là Hóa Thần huynh là Nguyên Anh, giữa Hóa Thần và Nguyên Anh cách nhau một trời một vực, đánh không thắng được.”
“Nếu muội biết lần này mai phục đại yêu kia lành ít dữ nhiều, vậy sao còn tới?”
“Tới giúp huynh!”
“Giúp ta? Các ngươi một Kim Đan một Trúc Cơ làm thế nào để giúp? Các ngươi ở đây chẳng qua là mất thêm hai cái mạng thôi!”
“Ai da, nhị sư huynh, chúng ta không nên cả ngày đánh đánh g.i.ế.c giết, phải học cách dùng trí để thắng.”
“Dùng trí để thắng?”
“Chờ muội một chút, muội nghiên cứu.”
“Nghiên cứu cái…”
Thẩm Ly Huyền còn chưa hỏi xong, chỉ thấy Ninh Minh Thành vội vàng nhảy ra phía sau Thẩm Ly Huyền.
“Đệ lại làm sao thế?”
“Nhị sư huynh, huynh không hiểu đâu, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ tiểu sư muội nghiên cứu, nàng nghiên cứu sẽ có người gặp xui xẻo.”
“Huynh trốn thì có lợi ích gì? Khi muội cần huynh huynh còn chạy được à? Địa cung này phức tạp, một mình huynh không ra được!”
Nói rất có lý, hắn hoàn toàn hoàn toàn hoàn toàn bị tiểu sư muội chèn ép!
Mà Thẩm Ly Huyền chưa tiến vào trạng thái, hắn chỉ là bỗng nhiên phát hiện, mỗi lần đi cùng tiểu sư muội là tất cả những quyết định của hắn đều không có nghĩa gì hết, cuối cùng vẫn chỉ là đi theo phía sau nàng, nghe lời nàng nói.
Lúc trước không nhận ra, hiện tại giống như là dần dần cảm thấy rồi.
Lúc này, Diệp Linh Lang mang theo hai người bọn họ một lần nữa trở về mật thất có lối đi nối liền giữa Yêu giới và Tu tiên giới.
Mũi chân của nàng kiễng lên một chút, nhảy lên không trung, dừng ở phía trước khối tinh bàn, quan sát nội dung mặt trên tinh bàn.
Vừa quan sát, nàng còn vừa lấy ra giấy bút tới viết viết vẽ vẽ, bỗng nhiên nàng quay đầu nhìn lại.
“Muội đang làm nghiên cứu, hai người các huynh thất thần cái gì?”
“Tiểu sư muội, muội có cần trợ giúp gì không? Chỉ cần muội nói, ta nhất định sẽ…”
Thẩm Ly Huyền còn chưa nói xong, tay áo bỗng nhiên bị kéo lại, hắn quay đầu thì chỉ thấy Ninh Minh Thành đã ngồi ở trên mặt đất, còn lấy ra một quả linh châu đặt phía trước người.
“Nhị sư huynh, mau tu luyện đi!”
???
Trước mắt là chuyện sinh tử, còn tu luyện?
Thấy Thẩm Ly Huyền còn chưa tiến nhập trạng thái, Diệp Linh Lang lại nói: “Nhị sư huynh, huynh có biết vì sao mà muội phải cực cực khổ khổ ở đây nghiên cứu không?”
“Bởi vì đánh không lại đại yêu.”
“Huynh có biết vì sao chúng ta không đánh được đại yêu không?”
“Bởi vì tu vi của chúng ta không bằng hắn!”
“Không sai, chính là bởi vì huynh không tu luyện chăm chỉ nên mới đánh không được đại yêu, dẫn tới tiểu sư muội phải ở đây cực cực khổ khổ vắt hết cả óc. Mặc dù như vậy, huynh hiện tại vẫn còn không biết mà nỗ lực, còn nghi ngờ, huynh làm ta quá thương tâm.”
…
Nói rất có lý!
Nguyên do hết thảy không ngờ lại ở chỗ hắn chưa đủ nỗ lực.
Lúc trước hắn không nỗ lực, hiện tại còn không nỗ lực, làm sao mà hắn không khiến tiểu sư muội phải thất vọng!
Vì thế, Thẩm Ly Huyền ngồi ngay xuống, lấy ra linh châu mà tiểu sư muội đưa cho, cùng với Ninh Minh Thành ngồi xuống vào trạng thái tu luyện.
Vừa sắp tiến vào trạng thái, Thẩm Ly Huyền lại sửng sốt một chút. Ủa? Vì sao hắn lại nghe theo lời của tiểu sư muội rồi?
Hắn quay đầu nhìn Lục sư đệ không hề oán hận một câu mà còn vô cùng phối hợp.
Hắn bỗng nhiên có một suy nghĩ, ngay cả hắn cũng không thể kháng cự được yêu cầu của tiểu sư muội, lục sư đệ giống như càng không có đủ bản lĩnh để cãi.
Chẳng lẽ…
Mọi chuyện lúc trước, thật sự đều là chủ ý của tiểu sư muội sao?
“Nhị sư huynh?”
Thẩm Ly Huyền ngay lập tức thu hồi tất cả mọi suy nghĩ, một giây đã tiến vào trạng thái tu luyện.
Diệp Linh Lang thấy vậy, vừa lòng quay đầu lại tiếp tục nghiên cứu, vừa nghiên cứu còn vừa lật sách đọc, vô cùng nghiêm túc.
Thời gian qua đi từng giờ từng giờ, Diệp Linh Lang bỗng nhiên nâng tay lên, quay một chút trên tinh bàn.
Giây tiếp theo, một cơn lốc vô cùng cường đại bay đến từ lối vào, ngay tại chỗ thổi Ninh Minh Thành đi!
Thẩm Ly Huyền phản ứng nhanh, mau chóng đứng dậy dựa vào tường, vừa lúc tránh thoát một kiếm, hắn nhẹ nhàng thở ra.
Phía bên kia, Ninh Minh Thành đón cơn lốc bị dính vào tường, gian nan khốn khổ mới quay trở về được.
Khi sắp quay trở lại mật thất, đột nhiên từ lối vào lại bay ra một thứ gì đó, trực tiếp dính trên mặt hắn, dẫn tới hắn không giữ được cơ thể, lại một lần nữa bị thổi đi.
Lúc này, Diệp Linh Lang lại một lần nữa xoay xoay tinh bàn, cơn lốc nháy mắt biến mất.
“Lục sư huynh, kết thúc rồi, huynh mau trở lại đi!”
Chỉ thấy Ninh Minh Thành bước đi thật cẩn thận trở lại với vẻ sống không còn gì luyến tiếc, nhưng mà hắn vừa mới bước vào mất thất một bước, đột nhiên nhập khẩu kia lại bay ra một thứ đập vào người hắn, mang hắn cùng bay theo.
“Tiểu! Sư! Muội!”
“Nhị sư huynh mau đi cứu lục sư huynh!”
???
“Đồ vật kia không phải là muội làm, lục sư huynh gặp nguy hiểm.”
!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-238-huynh-co-biet-vi-sao-chung-ta-khong-danh-lai-dai-yeu-khong.html.]
“Muội hỏi huynh sẽ trả lời sao?” Diệp Linh Lang hỏi
Thẩm Ly Huyền thở dài thườn thượt, việc đã đến nước này, cũng không thể gạt tiếp được nữa, nếu bọn họ đã tiếp nhận mình rồi, vậy thì mình hãy mở rộng tấm lòng với bọn họ đi.
“Hỏi đi, biết gì ta sẽ nói hết không giấu giếm nửa lời.” Thẩm Ly Huyền đã tính toán là thế nào cũng chấp nhận.
“Nhị sư huynh, bỉ ngạn hoa yêu các huynh có cần phải cắm mình vào đất không?”
???
Cái gì thế?
“Muội thấy những hải yêu đó, tuy là lên bờ rồi, nhưng nơi bọn chúng thích nhất vẫn là trong biển, hơn nữa thường đi ngâm nước gì đó, thoải mái vô cùng. Cho nên huynh có phải sẽ tùy lúc mà cắm vào trong đất, hấp thu dinh dưỡng không?”
…
Thẩm Ly Huyền hít sâu vài hơi, là tính toán dù sao cũng chấp nhận rồi, nhưng mà cũng không phải đến mức ấy!
Hắn không cần mặt mũi hay sao?
Đúng lúc hắn còn tức giận không nhẹ, thằng nhỏ Ninh Minh Thành thế mà cũng ngẩng đầu, vẻ mặt tò mò chờ nghe câu trả lời của hắn.
Tiểu sư muội hỏi thì thôi đi, Ninh Minh Thành dựa vào cái gì mà hỏi? Không sợ bị đánh nát sọ hay sao?
Bị Thẩm Ly Huyền hung dữ trợn mắt nhìn một cái, Ninh Minh Thành vội vàng thu hồi ánh mắt, né tránh phía sau Diệp Linh Lang.
“Tiểu sư muội, chuyện này không quan trọng.”
“Quan trọng chứ, nếu huynh yêu cầu thổ nhưỡng, vậy thì muội có thể chuẩn bị cho huynh thổ nhưỡng để mang theo bên người, còn có thể tăng thêm các loại nguyên tố dinh dưỡng, làm huynh có thể thoải mái dễ chịu mà trưởng thành.”
…
Tiểu sư muội thật sự coi mình là một đóa hoa.
“Tiểu sư muội, vì sao muội chưa từng tốt với ta như vậy?”
“Lục sư huynh, huynh đã lấy bao nhiêu tấm SPA phù của muội, trong lòng huynh còn chưa hiểu rõ hay sao?”
Ninh Minh Thành sửng sốt, ừ nhỉ.
“Nhị sư huynh, vậy huynh chỉ việc nói ra, chúng ta thoải mái hưởng thụ, huynh cũng không thể thiếu được.”
Ninh Minh Thành vừa mới nói xong, Thẩm Ly Huyền liền gõ năm ngón tay lên đầu hắn.
“Tự quản mình cho tốt!”
Ninh Minh Thành đau đến nỗi xoa xoa đầu, rõ ràng là tiểu sư muội nói ra, vì sao hắn lại bị đánh?
Nhị sư huynh vẫn là sư huynh bạo lực kia, không giống một đóa hoa nhỏ nhắn xinh đẹp chút nào, thật đau lòng.
“Tiểu sư muội, việc này không cần muội phải nghiên cứu, nơi này rất nguy hiểm…”
“Nhị sư huynh, huynh lúc nãy không cho bọn muội tiến vào phòng kia là bởi vì bên trong có nhiều nọc độc phải không?”
Thẩm Ly Huyền sửng sốt.
“Vì sao muội biết?”
“Từ lúc tách khỏi bọn muội đi thẳng đến phủ thành chủ chuẩn bị lâu như vậy, còn không phải là muốn dùng một chút nọc độc bỉ ngạn hoa cùng mới một thân tu vi này của huynh để liều c.h.ế.t với đại yêu kia sao?”
Thẩm Ly Huyền lại sửng sốt.
Vì sao tiểu sư muội lại thông minh như thế?
“Đệ nói với nàng sao?”
Ninh Minh Thành còn đang do dự không biết có nên thuận theo mà đội cái nồi này không, Thẩm Ly Huyền lại tự mình phủ nhận.
“Chắc là không phải, ngươi không thông minh như vậy!”
…
Ta đi không được sao?
“Nhị sư huynh, huynh cứ như thế thì đánh không lại, hắn là Hóa Thần huynh là Nguyên Anh, giữa Hóa Thần và Nguyên Anh cách nhau một trời một vực, đánh không thắng được.”
“Nếu muội biết lần này mai phục đại yêu kia lành ít dữ nhiều, vậy sao còn tới?”
“Tới giúp huynh!”
“Giúp ta? Các ngươi một Kim Đan một Trúc Cơ làm thế nào để giúp? Các ngươi ở đây chẳng qua là mất thêm hai cái mạng thôi!”
“Ai da, nhị sư huynh, chúng ta không nên cả ngày đánh đánh g.i.ế.c giết, phải học cách dùng trí để thắng.”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
“Dùng trí để thắng?”
“Chờ muội một chút, muội nghiên cứu.”
“Nghiên cứu cái…”
Thẩm Ly Huyền còn chưa hỏi xong, chỉ thấy Ninh Minh Thành vội vàng nhảy ra phía sau Thẩm Ly Huyền.
“Đệ lại làm sao thế?”
“Nhị sư huynh, huynh không hiểu đâu, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ tiểu sư muội nghiên cứu, nàng nghiên cứu sẽ có người gặp xui xẻo.”
“Huynh trốn thì có lợi ích gì? Khi muội cần huynh huynh còn chạy được à? Địa cung này phức tạp, một mình huynh không ra được!”
Nói rất có lý, hắn hoàn toàn hoàn toàn hoàn toàn bị tiểu sư muội chèn ép!
Mà Thẩm Ly Huyền chưa tiến vào trạng thái, hắn chỉ là bỗng nhiên phát hiện, mỗi lần đi cùng tiểu sư muội là tất cả những quyết định của hắn đều không có nghĩa gì hết, cuối cùng vẫn chỉ là đi theo phía sau nàng, nghe lời nàng nói.
Lúc trước không nhận ra, hiện tại giống như là dần dần cảm thấy rồi.
Lúc này, Diệp Linh Lang mang theo hai người bọn họ một lần nữa trở về mật thất có lối đi nối liền giữa Yêu giới và Tu tiên giới.
Mũi chân của nàng kiễng lên một chút, nhảy lên không trung, dừng ở phía trước khối tinh bàn, quan sát nội dung mặt trên tinh bàn.
Vừa quan sát, nàng còn vừa lấy ra giấy bút tới viết viết vẽ vẽ, bỗng nhiên nàng quay đầu nhìn lại.
“Muội đang làm nghiên cứu, hai người các huynh thất thần cái gì?”
“Tiểu sư muội, muội có cần trợ giúp gì không? Chỉ cần muội nói, ta nhất định sẽ…”
Thẩm Ly Huyền còn chưa nói xong, tay áo bỗng nhiên bị kéo lại, hắn quay đầu thì chỉ thấy Ninh Minh Thành đã ngồi ở trên mặt đất, còn lấy ra một quả linh châu đặt phía trước người.
“Nhị sư huynh, mau tu luyện đi!”
???
Trước mắt là chuyện sinh tử, còn tu luyện?
Thấy Thẩm Ly Huyền còn chưa tiến nhập trạng thái, Diệp Linh Lang lại nói: “Nhị sư huynh, huynh có biết vì sao mà muội phải cực cực khổ khổ ở đây nghiên cứu không?”
“Bởi vì đánh không lại đại yêu.”
“Huynh có biết vì sao chúng ta không đánh được đại yêu không?”
“Bởi vì tu vi của chúng ta không bằng hắn!”
“Không sai, chính là bởi vì huynh không tu luyện chăm chỉ nên mới đánh không được đại yêu, dẫn tới tiểu sư muội phải ở đây cực cực khổ khổ vắt hết cả óc. Mặc dù như vậy, huynh hiện tại vẫn còn không biết mà nỗ lực, còn nghi ngờ, huynh làm ta quá thương tâm.”
…
Nói rất có lý!
Nguyên do hết thảy không ngờ lại ở chỗ hắn chưa đủ nỗ lực.
Lúc trước hắn không nỗ lực, hiện tại còn không nỗ lực, làm sao mà hắn không khiến tiểu sư muội phải thất vọng!
Vì thế, Thẩm Ly Huyền ngồi ngay xuống, lấy ra linh châu mà tiểu sư muội đưa cho, cùng với Ninh Minh Thành ngồi xuống vào trạng thái tu luyện.
Vừa sắp tiến vào trạng thái, Thẩm Ly Huyền lại sửng sốt một chút. Ủa? Vì sao hắn lại nghe theo lời của tiểu sư muội rồi?
Hắn quay đầu nhìn Lục sư đệ không hề oán hận một câu mà còn vô cùng phối hợp.
Hắn bỗng nhiên có một suy nghĩ, ngay cả hắn cũng không thể kháng cự được yêu cầu của tiểu sư muội, lục sư đệ giống như càng không có đủ bản lĩnh để cãi.
Chẳng lẽ…
Mọi chuyện lúc trước, thật sự đều là chủ ý của tiểu sư muội sao?
“Nhị sư huynh?”
Thẩm Ly Huyền ngay lập tức thu hồi tất cả mọi suy nghĩ, một giây đã tiến vào trạng thái tu luyện.
Diệp Linh Lang thấy vậy, vừa lòng quay đầu lại tiếp tục nghiên cứu, vừa nghiên cứu còn vừa lật sách đọc, vô cùng nghiêm túc.
Thời gian qua đi từng giờ từng giờ, Diệp Linh Lang bỗng nhiên nâng tay lên, quay một chút trên tinh bàn.
Giây tiếp theo, một cơn lốc vô cùng cường đại bay đến từ lối vào, ngay tại chỗ thổi Ninh Minh Thành đi!
Thẩm Ly Huyền phản ứng nhanh, mau chóng đứng dậy dựa vào tường, vừa lúc tránh thoát một kiếm, hắn nhẹ nhàng thở ra.
Phía bên kia, Ninh Minh Thành đón cơn lốc bị dính vào tường, gian nan khốn khổ mới quay trở về được.
Khi sắp quay trở lại mật thất, đột nhiên từ lối vào lại bay ra một thứ gì đó, trực tiếp dính trên mặt hắn, dẫn tới hắn không giữ được cơ thể, lại một lần nữa bị thổi đi.
Lúc này, Diệp Linh Lang lại một lần nữa xoay xoay tinh bàn, cơn lốc nháy mắt biến mất.
“Lục sư huynh, kết thúc rồi, huynh mau trở lại đi!”
Chỉ thấy Ninh Minh Thành bước đi thật cẩn thận trở lại với vẻ sống không còn gì luyến tiếc, nhưng mà hắn vừa mới bước vào mất thất một bước, đột nhiên nhập khẩu kia lại bay ra một thứ đập vào người hắn, mang hắn cùng bay theo.
“Tiểu! Sư! Muội!”
“Nhị sư huynh mau đi cứu lục sư huynh!”
???
“Đồ vật kia không phải là muội làm, lục sư huynh gặp nguy hiểm.”
!!!