Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 237: Cho muội thêm chút thời gian để tìm hiểu lại huynh

Cập nhật lúc: 2025-03-14 18:31:06
Lượt xem: 9

“Thật không?”

“Đương nhiên là thật rồi, ba tấm gia tốc phù dán lâu quá thì đầu óc bị choáng váng cũng dễ sinh ra ảo giác.”

Ninh Minh Thành gãi gãi đầu, nhưng mà vừa nãy hắn cảm thấy rất chân thật, mỗi chi tiết đều nhìn thấy, sao có thể là ảo giác chứ?

“Tiểu sư muội, nơi này kỳ lạ quá, chúng ta vẫn nên rời đi thôi!”

“Huynh nói đúng!”

???

Tiểu sư muội lại một lần dễ như trở bàn tay mà đồng ý, chuyện lạ!

Diệp Linh Lang quả thực quay đầu lại mà rời đi. Nhìn thấy nàng đi, Ninh Minh Thành vội đi theo.

“Này, tiểu sư muội, đây không phải là đường cũ quay lại đúng không? Muội đi đâu thế?”

“Đây là đường cũ quay lại, có phải huynh bị choáng váng, đầu óc không rõ ràng không?”

???

Tiểu sư muội bị ma ám, hay là hắn bị ma ám?

Ninh Minh Thành nhìn trái nhìn phải, lại bắt đầu nghi ngờ bản thân, nghi ngờ nhân sinh.

Thấy Diệp Linh Lang  rẽ một chỗ rẽ đi một khu vực khác của căn phòng, Ninh Minh Thành vội vàng đuổi kịp, khi đuổi kịp hắn còn nghe được bên tai tiếng sột sột soạt soạt, hơn nữa khóe mắt còn thoáng nhìn về góc kia của căn phòng bí mật, tơ hồng chợt xuất hiện rồi lại biến mất.

“Tiểu sư muội, muội không nghe thấy tiếng gì hay sao?”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

“Không có.”

“Vậy muội có nhìn thấy tơ hồng không?”

“Lục sư huynh, huynh còn trẻ cần phải tu luyện nhiều hơn, không cần phải lúc nào cũng nghĩ đến việc dắt tơ hồng, nơi này huynh còn muốn dắt tơ hồng với ai? Con cua hay con tôm hay con rùa đen? Dù là cái nào, muội tuyệt đối không thể gọi là tẩu tử được đâu!”

Cho nên, thật đúng là tai của hắn có vấn đề, đôi mắt hắn nhìn nhầm hay sao? Không thể chứ?

Sau khi Diệp Linh Lang nói xong thì tiếp tục đi vào trong, sau khi đi vào gian phòng bí mật kia nàng mới tìm được ngăn bí mật, mở ra cửa căn phòng.

Khi nàng định đi vào, đột nhiên từ bên trong vọt ra một bóng hình quen thuộc, nhanh chóng ngăn cản bọn họ ở bên ngoài, sau đó đóng cửa phòng bí mật lại.

“Nhị sư huynh?” Ninh Minh Thành kinh ngạc kêu lên.

“Vì sao các ngươi lại đến đây?”

“Bọn ta tới tìm huynh.”

“Tìm ta làm gì? Các ngươi cũng thấy thực lực của đại yêu mạnh như thế nào rồi, các ngươi lẽ ra phải nhanh chóng rời khỏi Thanh Vân Châu, trở lại nơi an toàn chứ!”

Thẩm Ly Huyền cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí còn bày ra uy nghi của sư huynh. Nhưng mà tiểu sư muội bình thường cũng chưa từng sợ hắn dĩ nhiên là không bị kinh sợ rồi, ngay cả Ninh Minh Thành bình thường sợ hắn vô cùng, lần này cũng không hề sợ hãi, ngược lại là trợn to hai mắt, vẻ mặt ngạc nhiên.

“Nhị sư huynh, vì sao trên đầu huynh sẽ có tơ hồng? Tiểu sư muội, cái này ta không nhìn lầm đấy chứ? Đừng nói ta choáng váng mà hoa mắt nữa!”

Diệp Linh Lang nhìn Ninh Minh Thành tò mò không biết sống c.h.ế.t là gì, lại nhìn Thẩm Ly Huyền sắc mặt ngày càng trầm xuống, môi bặm vào càng chặt, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Lục sư huynh, huynh mở to hai mắt nhìn rõ này.”

Vóc người của Diệp Linh Lang không đủ cao, mà thân hình của Thẩm Ly Huyền thon dài cao lớn, dẫn tới nàng không nhìn thấy đồ vật gì trên đầu hắn, vì thế, nàng nhún mũi chân một cái nhảy lên lưng của Thẩm Ly Huyền, một bàn tay ôm cổ hắn, một cái tay khác chỉ lên đồ vật trên đầu hắn.

“Cái này không phải là tơ hồng, đây là cánh hoa! Cánh hoa! Huynh bị mù sao!”

Cử động này của Diệp Linh Lang khiến cho Thẩm Ly Huyền ngay lập tức cứng cả người, hắn đứng ở đó giống như tượng đá, thật lâu không biết phải phản ứng như thế nào.

Nàng không hiểu sao? Có phải vì nàng thật sự quá nhỏ tuổi mà không hiểu gì sao?

Thẩm Ly Huyền nắm chặt lòng bàn tay, đang suy xét không biết có nên đánh nàng bất tỉnh rồi tiễn nàng đi không.

Lúc này, ánh mắt của hắn có thể nhìn thấy, chỉ thấy Ninh Minh Thành mở to hai mắt, cả người đều ngốc.

Hắn nhìn là hiểu, biết cánh hoa trên đầu này không phải là ngẫu nhiên, cũng không phải ngụy trang.

Rốt cuộc nếu thật sự giống như đạo cụ ngụy trang của bọn họ, sao có thể có sinh mệnh mà lan tràn ra ngoài, sao có thể sẽ có độc, sao có thể công kích người khác?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-237-cho-muoi-them-chut-thoi-gian-de-tim-hieu-lai-huynh.html.]

Thẩm Ly Huyền quay đầu nhìn về Ninh Minh Thành, nếu không giấu được thì cũng chỉ có thể sử dụng cách tàn nhẫn, cần phải để bọn họ rời khỏi đây!

Hắn hít sâu một hơi, nâng tay lên chuẩn bị đánh cho Diệp Linh Lang trên lưng hắn bất tỉnh.

“Nhị sư huynh, nửa ngày mới biết, hóa ra huynh là bỉ ngạn hoa yêu.”

Nàng bất ngờ vạch trần sự thật lại khiến cho Thẩm Ly Huyền một lần nữa cứng đờ, khiến cho Ninh Minh Thành hít một hơi.

Có thể nói thẳng như vậy à?

Sau một lúc lâu, Ninh Minh Thành dần dần phục hồi tinh thần, sau đó chỉ vào Diệp Linh Lang tức giận mắng:

“Tiểu sư muội! Hóa ra muội đã sớm biết! Rõ ràng muội thấy được ta nói những cái tơ hồng đó, biết những cái đó là cánh hoa, hiểu được ở bên này có người, muội thậm chí biết đó là nhị sư huynh, muội còn nói là ta sinh ra ảo giác. Muội cố ý lừa gạt ta, coi ta là đồ ngốc phải không?”

“Lục sư huynh, muội chỉ không nghĩ là khả năng tiếp thu của huynh lại mạnh như vậy.”

???

Đã đến lúc này rồi, không mạnh thì còn có thể làm thế nào? Bị dọa đến nỗi ngất xỉu tại chỗ à?

Hắn cũng rất muốn ngất xỉu, nhưng càng trong thời điểm như thế này hắn lại càng kiên cường, cmn kiên cường.

Thật đáng sợ, nhị sư huynh lại chính là yêu quái, hơn nữa còn là yêu quái bỉ ngạn hoa, là loại hắn chưa từng gặp bao giờ.

Thật muốn khóc, nhưng mà không thể khóc.

Chân tướng đáng sợ như vậy, tiểu sư muội còn không bị dọa khóc, nàng còn không khóc thì sao hắn có thể khóc được.

“Thật ra năng lực tiếp thu của ta cũng không phải mạnh lắm đâu, hay là muội nói cho ta đây là ảo giác đi!”

“Uhm, đây là ảo giác!”

……

Có thể đừng qua loa lấy lệ như vậy được không?

Diệp Linh Lang cũng không muốn qua loa như thế, bởi vì nàng nhớ rõ trong nguyên tác, khi nhị sư huynh bị phát hiện là nửa yêu, hắn lại hóa thành một con sói, cho nên tất cả mọi người đều cho rằng hắn là hậu duệ của lang yêu.

Nhưng hóa ra không phải! Đó là giả, đó là ngụy trang!

Một đóa bỉ ngạn hoa yêu lại ngụy trang thành lang yêu bình thường, đến c.h.ế.t cũng không chịu để cho người khác biết được nguyên hình của hắn.

Không nghĩ đến, thế mà lại bị nàng ngoài ý muốn phát hiện.

“Muội không hề nghĩ đến, không ngờ nhị sư huynh lạnh lùng hung dữ của muội lại là một đóa hoa, một đóa bỉ ngạn hoa mềm mại tinh tế! Trời ơi, nhị sư huynh, lúc nở rộ huynh có xoắn qua xoắn lại không?”

???

Thân thể của Thẩm Ly Huyền lại cứng đờ thêm lần nữa, vì sao ngàn lại hỏi loại câu hỏi này? Hắn không cần mặt mũi hay sao?

Diệp Linh Lang nhảy xuống từ lưng của Thẩm Ly Huyền, từ trong nhẫn lấy ra một quyển sách, trên bìa viết “Vạn Yêu Phổ”

“Nhị sư huynh, cho muội chút thời gian để một lần nữa quen biết lại huynh, muội sợ tri thức của muội quá ít, dẫn tới dùng sức quá mạnh, làm ảnh hưởng tới đóa hoa yêu nhỏ bé xinh đẹp như huynh.”

Trong lúc Diệp Linh Lang cúi đầu lật sách đọc, Ninh Minh Thành vội vàng ngồi bên cạnh nàng cùng đọc sách, nhìn xem bỉ ngạn hoa yêu là như thế nào, bổ sung tri thức, một lần nữa hiểu biết.

Nhìn thấy hai người bọn họ không hề sợ hãi, không thét chói tai, không chạy trốn, không chán ghét, không e ngại, ngược lại còn ngồi trước mặt hắn đọc sách, Thẩm Ly Huyền ngây ngốc tại chỗ.

Hắn là yêu quái đó, là yêu quái đã ẩn nấp ở Tu Tiên giới từ lâu, bọn họ không sợ ư?

Thấy bọn họ đọc hết tờ này đến tờ khác, chiếc dây cung căng chặt trong lòng Thẩm Ly Huyền cũng dần dần lỏng xuống.

Hình như bọn họ thật sự không sợ, chẳng những nhanh chóng tiếp nhận sự thật này, còn nghiêm túc đọc sách để kiểm tra, muốn một lần nữa tìm hiểu về hắn.

Ở khoảnh khắc đó, tất cả những bàng hoàng sợ hãi đều biến mất, tất cả những âm u chán ghét mà hắn một mình trải qua trong thế giới của chính mình cũng chậm rãi trôi đi.

Thay vào đó là một làn khí ấm áp chưa từng có xâm nhập toàn thân, chiếm cứ trong lòng.

Đồng môn của hắn không phỉ nhổ và căm ghét, cũng không có tức giận hay khó hiểu, bọn họ đầu tiên lựa chọn tiếp nhận, cho dù hắn là người hay là yêu, đầu tiên hắn vẫn là nhị sư huynh.

Chỉ là…

Thẩm Ly Huyền đen mặt đoạt lấy sách.

“Đọc cái gì mà đọc? Có câu hỏi gì thì có thể hỏi ta!”

Loading...