Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 236: Nhờ huynh dỗ nó ngủ một giấc.
Cập nhật lúc: 2025-03-14 18:31:04
Lượt xem: 12
Lúc trước, ở Võ Hội Đỉnh Phong, Ninh Minh Thành còn không biết vì sao bọn họ phải cảm thán tiểu sư muội có thể khống chế tốc độ vô cùng tốt khi dán ba tấm gia tốc phù, cho đến bây giờ hắn cũng dán ba tấm, không thể phân rõ đông tây nam bắc, người đã tê rần sắp ngất xỉu rồi, mới biết là dán ba tấm gia tốc phù là nhanh vô cùng.
Nhưng mà tuy tiểu sư muội nhanh, nhưng cũng không hề lỗ mãng, sau khi nàng vọt vào đại môn thì mang theo hắn quen cửa quen nẻo mà rẽ trái rẽ phải, ngoại trừ lúc mới vào cửa có nhìn thấy tiểu yêu, lúc sau đi trên đường lại không nhìn thấy một con tiểu yêu nào!
Người khác cầm bản đồ là nhìn bản đồ rồi tìm kiếm thật cẩn thận, tiểu sư muội cẩm bản đồ là thuộc làu toàn bộ rồi sau đó cứ thế đi vào.
Khi Ninh Minh Thành còn đang cảm thán, phía trước bỗng nhiên có một con giải yêu xuất hiện, nhưng mà bọn họ tốc độ quá nhanh, “vèo” một cái đã không còn cả cái bóng.
“Sao lại thế nhỉ? Có cái gì đó vừa đi qua bên cạnh ta nhỉ? Vèo một cái, suýt chút nữa đã bị chạm phải.”
Không bị phát hiện thân phận, Ninh Minh Thành vừa muốn thở phào một hơi, Diệp Linh Lang bỗng nhiên mang theo hắn lòng vòng quay trở lại, hướng thẳng về phía giải yêu kia rồi đụng phải nó.
A a a!
Mắt thấy sắp đụng tới giải yêu, Diệp Linh Lang nghiêng một góc vọt qua bên cạnh nó, thuận tay cướp đi hạt châu trong tay nó.
Bảo vật mà con giải yêu kia vừa mới cướp đoạt được lập tức không còn nữa, nó tức khắc kích động kêu to.
“Có trộm! Có trộm…”
Nó vừa mới kêu lên, Diệp Linh Lang lại quay đầu lại một lần nữa, lúc này náng duỗi tay túm chặt lấy càng cua của nó, mang theo nó cùng chạy như điên.
Chạy như điên không đến hai giây, khi vào cửa thì giải yêu kia tạo ra một tiếng kêu vang “loảng xoảng”, nó đụng vào khung cửa, bị đ.â.m mà ngất ngay tại chỗ, hoàn toàn không còn chút âm thanh nào nữa.
Trước khi rời đi, Ninh Minh Thành giống như nhìn thấy xác giải yêu kia đã bị đ.â.m nứt, thật là thảm.
Chỉ thấy Diệp Linh Lang cất hạt châu kia vào trong nhẫn của mình.
“Đồ vật của thành chủ phủ, đám tiểu yêu đó không xứng lấy!”
…
Thật ra cũng không cần phải nói thêm câu đó, lục sư huynh của muội có khả năng tiếp nhận rất mạnh.
Sau khi hai người chạy như điên vào nội viện, Ninh Minh Thành càng hoảng loạn hơn, bởi vì không giống với không gian rộng lớn bên ngoài, nơi này có các loại hành lang cửa sổ, đồ gia dụng đồ trang trí, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị đụng vào, tốc độ nhanh như vậy, nếu đụng vào thì chỉ kết quả chỉ có thể thảm hại hơn con cua kia.
Sau khi vòng trái vòng phải để trốn, sau khi chạy như điên, ninh minh thành sau vài bước giảm xóc thì lảo đảo vài bước rồi ngã quỵ xuống đất, sau đó hắn kích kích động mà nằm yên.
“Tiểu sư muội! Ta đã khống chế lại được chân tay của ta rồi!”
Diệp Linh Lang nhanh chóng dừng lại quay đầu.
“Chúc mừng lục sư huynh!”
Cũng không có gì chúc mừng, cũng không có gì mà mừng cả, chỉ có quá đáng buồn thôi.
“Tiểu sư muội, về sau bùa muội mới chế có thể không…”
“Hả..”
Một tiếng này của Diệp Linh Lang khiến cho Ninh Minh Thành an tĩnh trở lại, tuy đầu của hắn vẫn choáng váng, nhưng lúc này hắn cũng ý thức được tình huống không phù hợp.
Vị trí của bọn họ lúc này giống như là một địa cung, xung quanh không hề có ánh sáng, trên vách đá lạnh băng khắc đầy các loại đồ văn, vừa liếc mắt nhìn một cái mà đầu óc hắn quay mòng mòng
Chỉ thấy Diệp Linh Lang lấy ra hai tấm yêu khí phù, dán lên mỗi người một tấm.
Nơi này đã là hang ổ của đại yêu, bọn họ dán yêu khí phù lên sẽ an toàn hơn một chút.
Không chỉ có như thế, Diệp Linh Lang còn lấy ra từ nhẫn một đạo cụ mới, nàng hóa trang thêm đôi vây cá trên hai tai của mình, lại đội một cái vỏ ốc lên đầu Ninh Minh Thành, hai người ngụy trang đơn giản
Nhưng mà lại có vấn đề nữa, vì sao lỗ tai vây cá của tiểu sư muội tinh xảo như vậy, nhìn rất xinh đẹp, mà cái ốc biển đội lên đầu hắn lại trông ngốc ngốc như thế?
Tiểu sư muội, có thể không mang cái này được không, nặng quá!
“Làm một con ốc mượn hồn huynh không phải là thoải mái hay sao? Nơi này muội còn có xác cua với lưng rùa đen, đầu tôm cũng có, huynh chọn đi?”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-236-nho-huynh-do-no-ngu-mot-giac.html.]
Ninh Minh Thành bỗng nhiên cảm thấy ốc mượn hồn cũng khá tốt, khả năng tiếp thu của hắn thật sự nhanh!
Sau khi hai người hóa trang đơn giản một chút, bọn họ nhẹ nhàng đi về phía trước, hơi thở của hai người rất nhẹ, rất nhẹ, đi sâu vào địa cung.
“Này, hai người các ngươi đang lén lút làm gì thế?”
Hai người bị hoảng sợ, nhanh chóng quay đầu lại thì thấy một con hải mã Kim Đan kỳ.
“Chúng ta lạc đường.”
Con hải mã kia lập tức đánh giá bọn họ một hồi lâu.
“Không đúng, các ngươi một Trúc Cơ một Kim Đan vì sao trình độ hóa hình lại cao như vậy?”
“Đại ca, bởi vì chúng ta nhặt được bảo bối đấy!”
Diệp Linh Lang cười hà hà, sau đó lấy ra từ trong nhẫn hạt châu vừa mới đoạt được của con giải yêu kia.
“Ngươi xem, chính là cái này.”
Hải mã kia trợn tròn hai mắt, vội lại gần nhìn xem, lúc này Diệp Linh Lang bỗng nhiên thu lại.
“Sao thế? Có bảo vật mà không chịu dùng chung à?”
“Cũng không phải, chỉ là địa cung này phức tạp quá, chúng ta lạc đường. Ngươi chỉ đường cho chúng ta đi, ta sẽ cho ngươi mượn để dùng.”
“Địa cung này khó đi, coi như ngươi hỏi đúng người rồi, ta đã ở đây rất lâu rồi, không có nơi nào là ta không biết. Ngươi muốn đi đâu?”
“Quay lại Yêu giới đi, Tu Tiên giới này rối loạn quá, dọa c.h.ế.t ta rồi! Đại vương lại mặc kệ chúng ta, chúng ta không bị đánh thì bị lừa, nơi này không thích hợp với những tiểu yêu đơn thuần như chúng ta.”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
“Đơn giản thôi, từ chỗ này đi thẳng về phía trước, rẽ trái rẽ phải, rẽ trái rẽ trái lại rẽ phải sẽ đến.”
“Cảm ơn!”
Sau khi Diệp Linh Lang đồng ý thì hơi hơi mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Ninh Minh Thành.
“Lục sư huynh, đã hỏi xong, nhờ huynh dỗ hải mã đại ca ngủ một giấc.”
“Ngủ á? Ngủ cái gì mà ngủ? Ta đã nói là ta muốn đi ngủ sao?”
“Bịch” một tiếng vang lên, hải mã bị Ninh Minh Thành đánh cho một quyền vào sọ não mà ngất luôn rồi.
“Đi thôi!”
Diệp Linh Lang cùng Ninh Minh Thành dựa theo hải mã yêu kia chỉ đường, một mạch đi vào sâu bên trong, đúng là đã tìm được lối vào do Đại Yêu đã mở ra giữa Tu tiên giới và Yêu giới.
Lối vào là một gian phòng bí mật bên trong địa cung, xung quanh đều là tường đá rất dày, lối vào treo ở chính giữa gian phòng.
Lối vào bị một đám mây tinh vân giống như lốc xoáy bao trùm, mà ở phía trên lối vào có một cái tinh bàn phức tạp, phía trên tinh bàn ánh sáng xoay tròn, không ngừng chiếu vào phía trên lối vào, thoạt nhìn giống như có cùng một nhịp thở với lối vào.
Đúng lúc này, phía sau hai người bỗng nhiên có thứ gì đó đang tới gần, Ninh Minh Thành cảm thấy thì nhanh chóng quay đầu lại.
Không quay đầu lại thì không biết, vừa quay đầu lại hắn đã khiếp sợ.
Trên tường đá phía sau không biết từ khi nào đã che kín cái gì đó không phải tơ hồng mà lại giống như tơ hồng.
Nhìn nó rất mềm mại, còn là sinh vật sống. Giờ phút này nó đang thả xuống phía dưới, khi hắn quay đầu lại đã có một sợi tơ hồng rơi xuống phía sau hắn, nhìn giống như sắp chọc vào sọ não của hắn.
Mà đầu nhọn của tơ hồng lại có dính ánh sáng màu đen, có độc, lại còn là kịch độc!
Hắn vội kéo Diệp Linh Lang liều mạng lui về phía sau.
Trong nháy mắt kia, tất cả tơ hồng nháy mắt lui về, nhanh chóng biến mất, nhanh đến nỗi giống như chưa từng xuất hiện.
“Mẹ ơi, tiểu sư muội! Đây là cái gì thế? Ta không nhớ là trong biển có loại sinh vật này! Này, tiểu sư muội, muội có nhìn thấy không? Lúc nãy không phải là do ảo giác của ta chứ?”
“Chắc chắn là ảo giác của huynh đó, muội có nhìn thấy cái gì đâu!”