Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 233: Diệp Linh Lang muốn giết ngươi, ngươi còn có thể giãy giụa sao?

Cập nhật lúc: 2025-03-14 18:30:58
Lượt xem: 7

Trong thính phòng sáng ngời, Nhậm Đường Liên ngồi ở chính giữa, hai bên trái phải của hắn ngồi hai hàng chưởng môn, đứng đầu hai bên là chưởng môn cửa tứ đại tông môn.

Lúc này, bọn họ còn đang thảo luận nhiệt liệt, trạng thái vô cùng nghiêm túc.

“Minh chủ, hiện giờ tình thế của Thanh Vân Châu này là rất khó có thể g.i.ế.c sạch những yêu tộc đã lẻn vào đây. Ngươi kiềm chế đại yêu nhiều ngày như vậy, chúng ta đã phái các đệ tử đi rồi, đã có thể cứu được hầu hết những người sống còn lại, theo như ta chứng kiến, trực tiếp phong tỏa Thanh Vân Châu đi, đây là biện pháp gây ít tổn thất nhất!”

“Ta cũng đồng ý, tu vi của đại yêu kia đã đạt đến Hóa Thần, nếu muốn đánh nhau thì hậu quả khó có thể tính được. Mặc dù cuối cùng minh chủ cũng có thể đánh thắng, nhưng Hóa Thần kỳ đánh nhau cũng không phải việc nhỏ, nhẹ thì vạ lây cá trong chậu thương vong rất nhiều, nặng thì có thể hủy diệt sụp đổ một vùng giang sơn.”

“Ta cũng đồng ý với phương thức phong tỏa Thanh Vân Châu để kết thúc sự việc này, chỉ cần chúng nó không thể ra khỏi Thanh Vân Châu, thì kết quả đối với Tu tiên giới cũng không khác nhau.”

Nghe đến mấy lời nói này, Nhậm Đường Liên sau khi trầm tư một lát thì nói: “Chuyện phong tỏa Thanh Vân Châu, các ngươi có nắm chắc không?”

“Minh chủ, việc này ta đã hỏi Trịnh trưởng lão của môn phái ta, hắn nói việc này một mình hắn không làm được, cần phải có tất cả những đại năng trận pháp của tứ đại tông môn cùng hợp tác với nhau mới được.”

“Việc này ta cũng hỏi rồi, trưởng lão của chúng ta đồng ý phối hợp, có thể thành công.”

Các chưởng môn khác cũng sôi nổi gật đầu đồng ý, nhìn việc này có vẻ có khả năng thành công rất lớn.

Vì thế, Nhậm Đường Liên lại hỏi: “Các ngươi đã kiểm tra các đệ tử trong tông môn chưa? Còn có bao nhiêu người chưa trở về? Còn nữa, đã dò hỏi những người sống sót ở Thanh Vân Châu chưa? Còn có bao nhiêu người sống còn chưa ra ngoài?”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

“Minh chủ, việc này ta đã thống kê rồi. Từ trong miệng người sống sót thì biết được, số người sống sót còn ở Thanh Vân Châu không vượt quá năm người. Năm người này chậm chạp còn chưa thể cứu ra, có thể cũng đã không còn khả năng cứu nữa.”

“Số người tổn thất của Thất Tinh Tông chúng ta là bảy người, trong đó có bốn người chết, ba người mất tích.”

“Liệt Dương Điện của chúng ta cũng không khác lắm, chỉ là không có ai mất tích, có năm người chết.”

Lúc này, các chưởng môn khác sôi nổi nói về tình hình tổn thất của tông môn mình.

Tứ đại tông môn thì đều tốt, con số tổn thất đều không nhiều, nhưng các tông môn nhỏ hơn thì tình hình không ổn, số người c.h.ế.t lên tới ba mươi người, mọi người đều thở ngắn than dài.

Nhìn có vẻ như nếu thật sự khai chiến toàn diện thì tử thương sẽ lớn hơn nhiều, nếu có cách giải quyết khác, vậy thì không cần phải liều c.h.ế.t với đám yêu quái này.

“Tổn thất về các đệ tử tuy là khiến chúng ta đau lòng, nhưng ta chỉ lo lắng là nếu minh chủ toàn lực đối chiến cùng với đại yêu kia, nếu ngươi bị thương, Tông môn liên minh không có người tọa trấn chỉ sợ sẽ có rung chuyển, các thế lực khắp nơi hòa bình ở mặt ngoài, nhưng trong lòng đều không an phận. Có cách giải quyết tốt hơn thì không cần phải đặt mình vào nguy hiểm, lưỡng bại câu thương.”

Lời này vừa nói xong, mọi người sôi nổi gật đầu.

“Nếu đã như vậy, vậy thì phong tỏa Thanh Vân Châu đi!”

Nhậm Đường Liên thở dài, việc này đúng là bắt buộc phải làm, nếu như trong tông môn còn một Hóa Thần khác, hắn cũng không sợ mà đánh nhau cùng với đại yêu kia đánh nhau một hồi.

“Minh chủ anh minh,  minh chủ…”

“Diệp Linh Lang, ta hận ngươi!”

???

Tất cả các chưởng môn ở đây ngay lập tức im lặng, bọn họ nhìn một đệ tử vết thương chồng chất tự nhiên xuất hiện trước mặt.

“Ồ? Hình như là đệ tử của Thất Tinh Tông các ngươi?”

Chường môn Thất Tinh Tông vội vã đứng lên, cẩn thận nhìn vài lần mới xác định đệ tử trước mắt này. Hắn bị đánh đến mức chưởng môn cũng không nhận ra người nhà.”

“Tạ Lâm Dật phải không?”

“Chưởng, chưởng môn? Ta ra rồi sao? Ta sống rồi sao? A!!!!”

Tạ Lâm Dật cố gắng chống đỡ cơ thể trọng thương bò dậy, vui đến nỗi phun ra một mồm đầy máu, nhổ m.á.u ra vẫn thấy ấm, sống rồi sống rồi, hắn còn sống.

Cũng không biết có phải là đền bù lá bùa lúc trước thuấn di xa bảy trượng, lá bùa này có thể trực tiếp mang hắn ra khỏi Thanh Vân Châu, đến chỗ các chưởng môn, thật là kích động!

“Vì sao ngươi sẽ bị thương đến như vậy? Ngươi vừa mới nhắc đến Diệp Linh Lang sao?”

Chưởng môn Thất Tinh Tông vừa mới hỏi xong, Nhậm Đường Liên đã đi tới, cứng rắn đẩy hắn ra đến trước mặt Tạ Lâm Dật.

“Ngươi nói Diệp Linh Lang gì thế? Vì sao ngươi hận nàng? Nàng ở đâu? Không phải nàng ở Thanh Vân Châu chứ? Ngươi nói rõ cho ta!”

“Có phải ngươi bị nàng hại thành như vậy không?” Chưởng môn Thất Tinh Tông lại chen chúc trở lại.

“Nói linh tinh, Diệp Linh Lang nếu muốn g.i.ế.c hắn, hắn có thể sống hay sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-233-diep-linh-lang-muon-giet-nguoi-nguoi-con-co-the-giay-giua-sao.html.]

“Minh chủ, ngươi nói đùa cái gì thế? Diệp Linh Lang là Trúc Cơ, Tạ Lâm Dật là Kim Đan!”

“Được, chính ngươi tự nói đi, nếu Diệp Linh Lang muốn g.i.ế.c ngươi, ngươi thật sự có thể giãy giụa hay không?”

Tạ Lâm Dật nhổ một ngụm m.á.u ra.

Trên đời còn có nơi nào mà hắn không bị xát muốn vào tim không?

“Nàng…”

Hắn còn đang thở phì phò muốn nói, bỗng nhiên n.g.ự.c đau xót một trận, hai mắt tối sầm, ngất đi rồi!”

Thanh Vân Châu.

Không biết có phải là duyên phận hay không, nơi Diệp Linh Lang rơi xuống đúng là nơi mà nàng đến Thanh Vân Châu.

Bên chân còn có cái hố do mặt của lục sư huynh cày xuống, vừa sâu vừa to, mơ hồ còn có thể thấy dấu vết của ngũ quan.

Cũng không biết những người khác ra sao.

ĐÚng lúc này, nàng nghe thấy phía trước có động tĩnh, chạy vội qua đó xem xét.

Chỉ thấy phía dưới cây đại thụ có thiết lập bẫy mai phục của bọn họ, một thân ảnh xinh đẹp đập vào thân cây, đ.â.m đến nỗi đầu ong ong, thấy nàng sắp ngã xuống đất, Diệp Linh Lang vội vàng chạy tới đỡ nàng một chút.

“Ngươi không sao chứ?”

Thị nữ của Doãn Thi Hàm nhìn thấy nàng thì vô cùng kích động.

“Công chúa điện hạ!”

Bốn bề vắng lặng, cũng không cần phải diễn tốt như vậy, huống chi nàng cũng từ nhiệm rồi.

“Tiểu thư nhà ngươi đâu?”

“Ta không biết, ta vừa mới đến!”

“Ta đi tìm cùng với ngươi!”

Vì thế, Diệp Linh Lang mang theo tiểu thị nữ bắt đầu đi tìm những người khác.

Đi được một lát, trên một cục đá nàng nhìn thấy Doãn Thi Hàm đang ngồi trầm tư.

“Tiểu thư, cuối cùng em cũng tìm được người rồi!”

“Tiểu Ngôn, công chúa điện hạ!”

“Ngươi không sao chứ?”

“Không sao, chỉ hơi chóng mặt một chút, đang ngồi nghỉ ngơi.”

“Chỗ này là biên giới Thanh Vân Châu, ta mang các ngươi rời khỏi đây, bên ngoài có người của tông môn, các ngươi hội hợp cùng bọn họ là an toàn rồi.”

Diệp Linh Lang nói xong, hai nàng sửng sốt.

“Vậy còn ngươi? Ngươi không đi cùng với chúng ta sao?”

“Ta còn muốn đi tìm các sư huynh của ta, trước tiên đưa các ngươi ra ngoài thì ta sẽ không có gì phải băn khoăn nữa.”

Doãn Thi Hàm vốn định nói, nhưng ngươi chỉ là một Trúc Cơ.

Nhưng lời nói vừa định đến miệng thì phát hiện ra không thế nói thêm được nữa, Trúc Cơ như nàng có thể mang yêu binh tạo phản, trình độ này đừng nói là Kim Đan, ngay cả Nguyên Anh cũng không thể làm.

Tưởng tượng như vậy, hai người các nàng đều bị thương, còn không phải là gây cản trở cho nàng hay sao?

“Được, chúng ta nghe lời ngươi!”

Vì thế, Diệp Linh Lang mang theo hai người các nàng bay đến biên giới Thanh Vân Châu, quay lại men theo đường cũ, đưa các nàng bay đến phía trên biên giới của Thanh Vân Châu, nơi có mây mù thưa thớt.

“Bên kia chắc là nơi tông môn liên minh đóng quân, các ngươi tự mình ngự kiếm bay qua đó đi, chúng ta tạm biệt ở đây nhé, chỉ là Thương Thủy Châu này…”

Loading...