Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 232: Diệp Linh Lang, ta hận ngươi!

Cập nhật lúc: 2025-03-14 18:30:57
Lượt xem: 8

Khi hắn còn đang vội vàng không thôi, cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu rên thảm thiết.

“Làm cái gì thế này! Diệp Linh Lang sẽ không lừa ta chứ?”

Ninh Minh Thành nhanh chóng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tạ Lâm Dật cũng đang điên cuồng xé lá bùa, xé đến nỗi cả người đều dữ tợn.

“Tạ huynh, ngươi cũng chưa đi sao?”

Tạ Lâm Dật nghe được giọng nói thì ngẩng đầu nhìn về phía anh em đồng cảnh ngộ này với mình.

“Trời ơi! Hai sư đệ của ta đều đi rồi, cuối cùng không ngờ ngươi cùng ở lại với ta?”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Hai người bọn họ nhanh chóng hội hợp, nhìn trong tay của nhau còn không thừa bao nhiêu bảo mệnh phù.

“Chúng ta không phải sẽ không đi được chứ?”

Lúc này, đại yêu đã đứng ở bên ngoài Thanh Vân Các, hắn là Hóa Thần kỳ, đã có thể hóa hình một cách hoàn mỹ, chỉ nhìn qua thì không khác gì với nhân loại bình thường.

Diện mạo của hắn bình thường, nhìn thoáng qua hắn giống như là một người đàn ông 25-26 tuổi, mặc một thân cẩm y màu than chì. Hắn không thu liễm một chút uy áp nào, trên mặt biểu tình trầm thấp lại vô cùng tức giận.

“Người nào dám làm loạn ở trên địa bàn của ta?”

“Đại vương tới rồi! Đại vương của chúng ta cuối cùng cũng tới rồi!”

Đám tiểu yêu cùng nhau hoan hô, chỉ có Ninh Minh Thành và Tạ Lâm Dật gấp đến mức sắp khóc rồi.

Lúc trước là tiểu sư muội nhất định phải tới đây xem đại yêu, hiện tại thì tốt rồi, nàng không ở đây nữa, mặc kệ hắn ở đây nhìn tận mặt.

Lúc này, ánh mắt của đại yêu chợt chuyển hướng về phía Diệp Dung Nguyệt đang ngồi ở trên lưng rùa đen, đáy mắt dày đặc sát khí.

“Người là công chúa giao tộc?”

Diệp Dung Nguyệt mở to hai mắt, nàng căn bản không hiểu người này đang nói gì, nàng chỉ biết người này quá mạnh, tu vi Hóa Thần kỳ thật là đáng sợ, hắn không phải là đại yêu ở Thanh Vân Châu đấy chứ?

Diệp Dung Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, Hứa Thiên Du bên cạnh nàng đã khẩn trương trước.

“Dung Nguyệt, phiền toái lớn rồi, hắn chính là đại yêu đã bá chiếm Thanh Vân Châu.”

Trong lòng Diệp Dung Nguyệt trầm xuống, nhưng mà hắn muốn tìm là công chúa giao tộc, liên quan gì tới nàng đâu?

“Ngươi tìm lầm người rồi, ta không phải là công chúa giao tộc, ta là người của Tu Tiên giới.”

Đại yêu kia cười lạnh một tiếng.

“Người là người? Người của Tu tiên giới vì sao sẽ có yêu khí?”

Diệp Dung Nguyệt mở to hai mắt, sao có thể chứ?

“Ngươi nhầm rồi! Ta…”

Giọng của Diệp Dung Nguyệt đột nhiên im bặt, nàng cùng với Hứa Thiên Du đều trợn tròn mắt, ở đây có nhiều tiểu yêu, yêu khí dày đặc nên lúc trước bọn họ cũng không chú ý.

Nhưng hiện tại nhìn kỹ, trên người Diệp Dung Nguyệt đúng là thực sự phát ra yêu khí!

Hai người bọn họ đều ngốc.

“Chết đến nơi còn muốn xảo trá cái gì? Các ngươi nói đi, nàng có phải là công chúa giao tộc không?”

Bị đại vương hỏi đột ngột như vậy, đám tiểu yêu sửng sốt một chút, nhưng cái óc nhỏ của bọn họ cũng xoay chuyển rất nhanh.

Công chúa điện hạ là công chúa giao tộc, nàng là tỉ tỉ của công chúa điện hạ, tỉ tỉ của công chúa điện hạ thì đương nhiên cũng là công chúa giao tộc rồi.

Vì thế, đám tiểu yêu vội lớn tiếng đáp: “Đúng thế, nàng chính là công chúa giao tộc! Là công chúa giao tộc tôn quý!”

“Cưỡi rùa đen, mang theo tu sĩ nhân loại, ở địa bàn của ta lừa gạt tiểu yêu của ta, tụ tập bọn chúng đánh nhau, cướp đoạt Thương Thủy Châu tư tàng, ngươi to gan thật!”

Đại yêu gầm lên một tiếng, khiến cho toàn bộ đám tiểu yêu bị dọa cho choáng váng.

Đại đại đại vương nói cái gì?

Chỉ thấy đại yêu kia giơ tay đánh một chưởng về phía Diệp Dung Nguyệt, Hứa Thiên Du thấy vậy thì vội vàng lôi Diệp Dung Nguyệt để né tránh.

Nhưng sự chênh lệch giữa Hóa Thần với Nguyên Anh và Kim Đan một trời một vực, bọn họ cho dù toàn lực chạy trốn nhưng vẫn không thể né tránh hoàn toàn.

Hai người bị đại yêu đánh cho một chưởng ngã ra ngoài, Diệp Dung Nguyệt trực tiếp ngã xuống đất, phun ra một ngụm m.á.u lớn.

“Dung Nguyệt, muội không sao chứ?”

Diệp Dung Nguyệt đã sống lâu như vậy, chưa bao giờ có lần nào cảm thấy bản thân mình gần với cái c.h.ế.t như thế, n.g.ự.c trở nên nóng cháy, cháy đến nỗi lục phủ ngũ tạng của nàng giống như là bị chấn nát.

Mà tất cả điều này đều là nhờ có Diệp Linh Lang ban tặng!

Lại là nàng, một lần nữa nàng tính kế mình!

Đồ tiện nhân độc ác lại xảo trá.

“Khụ khụ, phụt…”

“Dung Nguyệt! Dung Nguyệt!”

Hứa Thiên Du nhanh chóng lấy ra một viên đan dược nhét vào trong miệng nàng.

“Sao lại thế này? Nàng không phải là công chúa giao tộc ư? Vì sao đại vương lại đánh nàng? Như vậy sẽ không đắc tội giao tộc hay sao?”

“Chẳng lẽ nàng là giả mạo? Rốt cuộc trên đầu nàng không có sừng!”

“Đâu chỉ không có sừng? Hiện tại nàng bị đại vương đánh cho một chưởng, trên người nàng đến yêu khí cũng không có! Nàng là tu sĩ nhân loại, nàng là giả mạo!”

“A! Chúng ta bị lừa rồi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-232-diep-linh-lang-ta-han-nguoi.html.]

Đám tiểu yêu đều kích động kêu lên, nàng không phải là công chúa giao tộc, vậy chẳng phải là công chúa điện hạ của bọn họ cũng bị lừa sao?

Thật là quá đáng giận mà!

“Hóa ra là đồ giả!”

Đại yêu cười lạnh, sát khí dày đặc.

“Một đám ngu xuẩn các ngươi! Mở to hai mắt nhìn rõ đi! Các ngươi tin tưởng đồ vật gì đây! Đánh tới đánh lui nhiều ngày như vậy, bị một nhân loại chơi đùa, Thương Thủy Châu cũng đánh mất! Không có đầu óc thì không cần đầu óc nữa!”

Bị đại vương mắng cho một trận như thế, đám tiểu yêu ngay lập tức cũng giận dữ thật sự!

Đều tại hàng giả này, hại bọn họ bị đại vương mắng.

Đại vương hung dữ quá, đại vương chỉ biết mắng chửi người, vẫn là công chúa điện hạ dịu dàng, nàng còn nói các ngươi rất giỏi đêm nay sẽ thưởng một bữa tiệc lớn.

“Đại vương, Thương Thủy Châu ở trên người nàng, ta tận mắt nhìn thấy!”

“Đúng, chúng ta cũng thấy!”

Diệp Dung Nguyệt tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch, lại phun thêm một ngụm m.á.u ra.

Nàng đã nói làm sao mà Diệp Linh Lang bỗng nhiên trở mặt nhanh như vậy, lại goi tỉ tỉ, lại đưa hạt châu, còn mang nàng cưỡi lên rùa đen.

“Ta không có Thương Thủy Châu…”

Diệp Dung Nguyệt khuôn mặt tái nhợt, vô lực mà cãi lại, ở đây không có ai tin tưởng nàng.

“Đầu óc các ngươi vứt bỏ rồi thì tự mình tìm về! Tất cả tu sĩ nhân loại ở đây.” Đại yêu xoay người chỉ về phía Hứa Thiên Du: “Còn có chó săn yêu tộc của nàng nữa, hôm nay đều phải c.h.ế.t ở chỗ này!”

Hắn vừa rống lên, tất cả đám tiểu yêu đều vọt về phía Diệp Dung Nguyệt.

“Đều mù sao? Còn có hai cái kia nữa!”

Đại yêu tức giận mà chỉ về một góc, Ninh Minh Thành và Tạ Lâm Dật còn đang  run bần bật xé lá bùa, vì thế những tiểu yêu đó lại hướng về phía bọn họ mà đánh.

Tuy là đã xưng huynh gọi đệ nhiều ngày rồi, nhưng thế thì sao chứ.

Bọn họ ngay cả t.h.i t.h.ể của đồng loại cũng ăn, đương nhiên sẽ ăn cả nhân loại rồi!

Ăn yêu quái nhiều ngày như vậy, hôm nay rốt cuộc cũng đổi khẩu vị rồi!

Nhem nhem nhem~

Thấy những yêu binh hướng về phía bọn họ, Ninh Minh Thành cùng với Tạ Lâm Dật vội điên mất.

Bọn họ vừa ngăn cản những yêu binh đó, vừa vội vàng xé lá bùa.

“Ninh huynh, hôm nay chúng ta cùng nhau táng mệnh nơi đây, trên đường đi tới hoàng tuyền cũng coi như có bạn.”

Tạ Lâm Dật vừa dứt lời, “Xoẹt” một tiếng, Ninh Minh Thành biến mất ngay trước mặt hắn.

!!!

Cái gì thế này? Kết quả là chỉ có mỗi mình hắn bị thương!

Nội tâm của hắn ngay lập tức đau khổ vô cùng, dẫn tới vừa mới thất thần lại bị đám tiểu yêu đánh cho một trận.

Tạ Lâm Dật vừa khóc lóc vừa bị đánh vừa chạy trốn, cúi đầu thì thấy trong tay hắn chỉ còn lại một tấm bảo mệnh phù, nhưng hắn không muốn chết!

Hắn hít sâu một hơi, tuyệt vọng xé xuống tấm bùa cuối cùng.

“Xoẹt” một tiếng, hắn cảm giác thân mình nhoáng lên một cái, tức khắc trong lòng vui sướng vô cùng.

“Thành công! Thành công! Rốt cuộc ta cũng thành công! Ta trốn được rồi!”

Tạ Lâm Dật kích động kêu to, vừa mới kêu xong thì phát hiện trước mặt hắn có một đại yêu sắc mặt trầm thấp, bên người còn vây quanh một đám đông yêu binh.

Đúng là hắn đã thành công thuấn di!

Nhưng địa điểm thuấn di từ cách đại yêu mười trượng biến thành cách hắn ba trượng.

Diệp Linh Lang đã nói điểm thuấn di của bảo mệnh phù là tùy ý, nhưng không thể tùy ý đến vậy chứ!

“Ác thật! Ta thấy lúc nãy hắn sắp chạy mất, ta vội muốn chết, không nghĩ tới là hắn chỉ muốn đến gần chúng ta thôi!”

“Không hổ là huynh đệ Tạ Đăng Ký nhiều ngày như vậy, chung quy không thể bỏ mặc chúng ta đêm nay chịu đói.”

Tạ Lâm Dật bị đ.â.m thẳng vào tim, đ.â.m đến nỗi phổi cũng phải nát theo.

Lúc này, yêu binh bên cạnh bắt đầu vung đao kiếm vung càng cua, đánh một trận thật mạnh, toàn thân đều là vết thương.

Tạ Lâm Dật bị ấn ngã xuống đất đã mất đi ý thức cầu sinh.

Đúng lúc này, ngón tay của hắn bỗng nhiên đụng phải thứ gì đó, vừa cầm lấy thì thấy, a, ra là một lá bùa khiến hắn tổn thương nhiều nhất.

Bùa cái cmn chứ, hắn giận dữ xé nát, kêu một tiếng.

“Diệp Linh Lang, ta hận ngươi!”

____

P/S: Thề là lúc trước đã đọc truyện này rồi, nhưng đọc đến đây vẫn cười không thể nhịn nổi với Tạ Lâm Dật và Ninh Minh Thành. Mới cảm thấy đọc bản convert dù là hiểu đấy, nhưng nó kém phần thú vị, mất đi khá nhiều cảm xúc.

Chúc cả nhà đọc vui vẻ!

Loading...