Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 231: Tai vạ đến nơi ai mạnh người nấy trốn, ngươi có thể dựa vào mặt mà chạy trốn.
Cập nhật lúc: 2025-03-14 18:30:55
Lượt xem: 6
Diệp Dung Nguyệt thấy bốn phía tất cả đều là yêu binh, nàng lại không có khả năng phản kích, mặc dù không cam lòng cũng chỉ có thể đi theo Hứa Thiên Du rời đi.
Hai người từ cửa sổ nhảy ra ngoài, bay lên phía trên ngoài Thanh Vân Các.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
Nhưng mà, bọn họ còn chưa bay ra khỏi phạm vi của Thanh Vân Các đã bị Ninh Minh Thành và Thẩm Ly Huyền đang canh giữ ở phía trên chặn lại.
Hứa Thiên Du đánh với Thẩm Ly Huyền phải cố hết sức, không có cách nào bảo vệ Diệp Dung Nguyệt, cho nên nàng chỉ có thể bị ép phải đối mặt với Ninh Minh Thành.
Ninh Minh Thành đã là Kim Đan hậu kỳ tu vi, thực lực rất mạnh, so với Diệp Dung Nguyệt vừa bước vào kim đan sơ kỳ như Diệp Dung Nguyệt không chỉ mạnh hơn một chút.
Rất nhanh, Diệp Dung Nguyệt đã bị Ninh Minh Thành đánh rơi xuống dưới.
“Dung Nguyệt!”
Hứa Thiên Du vội quay đầu chạy xuống dưới để tìm Diệp Dung Nguyệt, nhưng mà đi được một nửa lại bị Thẩm Ly Huyền đuổi theo đánh tiếp, dẫn tới hắn không có cách nào để tới gần Diệp Dung Nguyệt.
Mắt thấy Diệp Dung Nguyệt sắp bị đám yêu binh vây quanh, Hứa Thiên Du vừa vội vừa tức, nháy mắt bốc phát ra, phía sau xuất hiện ba đuôi cáo.
“Hóa ra là Hồ tộc, thế mà ngươi có thể ẩn giấu lâu như vậy!” Thẩm Ly Huyền nói.
Lúc này, ngay cả Tạ Lâm Dật ở bên cạnh Diệp Linh Lang cũng kích động theo.
“Hắn hắn hắn, không ngờ hắn là hồ yêu! Ta nói làm sao ta không đánh lại được hắn đâu! Lúc ấy ta còn vì thế mà kiểm điểm hồi lâu, có phải bản thân mình không đủ săn sóc ôn nhu đối xử tốt với Diệp Dung Nguyệt khiến cho nàng càng ngày càng xa cách đối với ta, hóa ra là…”
“Mới có thế đã phải kiểm điểm hồi lâu? Chỉ cần nhìn mặt mũi chẳng phải sẽ biết ngay sao?” Diệp Linh Lang rất không đồng ý.
“Không phải, nhìn mặt thì không thấy hắn là hồ yêu!”
“Nhưng chỉ nhìn mặt là biết vì sao Diệp Dung Nguyệt chọn hắn mà không chọn ngươi rồi, cũng không cần phải đổ lỗi cho săn sóc hay ôn nhu!”
…
Trái tim sớm đã tan tác của Ta Lâm Dật lúc này lại bị Diệp Linh Lang lôi ra tra tấn.
Nhưng hắn không phục.
“Đẹp mã thì có tác dụng gì!”
“Đẹp mã thì ít nhất không bị trói.”
…
Cái này cmn phản bác thế nào bây giờ!
“Ngươi nói không đúng trọng tâm, chẳng lẽ ngươi không khiếp sợ với việc Diệp Dung Nguyệt giấu giếm một hồ yêu ở bên cạnh lâu như vậy hay sao? Đây chính là Tu tiên giới, một con hồ yêu đi theo nàng hoành hành ngang ngược, đệ tử Thất Tinh Tông các ngươi không cảm thấy bản thân mình gặp nguy hiểm hay sao? Chẳng may ngày nào đó bị Yêu tộc diệt mà không biết vì lý do gì.”
Tạ Lâm Dật chấn động cả người.
Đúng rồi!
“Đây cũng không phải là việc nhỏ, ngươi phải thật cẩn trọng trở về báo cáo với chưởng môn của các ngươi.”
Nhìn thấy Tạ Lâm Dật nhanh chóng gập đầu cũng vô cùng nghiêm túc, Diệp Linh Lang vừa l òng.
Thân phận Yêu tộc của Hứa Thiên Du bị lộ, sự chú ý của Tu Tiên giới sẽ đều đặt lên người bọn họ, có bọn họ ở phía trước làm khiên bảo vệ, đến lúc đó làm gì có ai chú ý tới trận hạo kiếp này có liên quan tới nhị sư huynh nữa?
Lúc này, Hứa Thiên Du cùng với Thẩm Ly Huyền vẫn còn đang thân thiết nóng bỏng, cho dù Hứa Thiên Du đánh không lại, nhưng hắn vẫn có thể chống lại trong chốc lát.
Nhưng Diệp Dung Nguyệt thì không may mắn như vậy, bị Ninh Minh Thành đuổi theo đánh, còn bị yêu binh vây đến nỗi không thể đi nổi, lúc này vô cùng chật vật.
Đột nhiên, “vèo” một cái, một thanh kiếm bay tới phía sau nàng, chuôi kiếm đật vào lưng rùa đen mà nàng đang cưỡi, sau khi trên mai rùa bị gõ ra một cái hố lớn, lúc này mới ngừng lại.
Con rùa đen kia bị nó gõ đến nỗi toàn cơ thể bị chấn động, đầu ong ong, nó sơ tới mức vội vàng súc đầu vào bên trong mai rùa, khiến cho cơ thể của Diệp Linh Lang nhoáng lên, suýt chút nữa thì ngã.
Diệp Linh Lang nhìn thấy Huyền Ảnh vội vàng trở về thì biết tên đại yêu kia đã ở phía sau bọn họ, sắp tới nơi rồi, không còn thời gian nữa!
Vì thế, mũi chân của nàng vội vọt về phía Diệp Dung Nguyệt.
“Các ngươi đang làm gì thế? Dừng tay lại! Tất cả đều dừng tay lại cho bản công chúa!”
Diệp Linh Lang vừa kêu lên, Ninh Minh Thành ngừng tay đầu tiên, đám yêu binh bên cạnh không dám cãi lại mệnh lệnh của Diệp Linh Lang cũng dừng tay.
“Ai da! Các ngươi làm gì thế này! Nàng là tỉ tỉ của ta đó! Vì sao các ngươi có thể đánh tỉ tỉ của ta chứ! Mắt các ngươi đều mù hay sao? Tỉ tỉ tôn quý của ta mà các ngươi cũng đánh sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-231-tai-va-den-noi-ai-manh-nguoi-nay-tron-nguoi-co-the-dua-vao-mat-ma-chay-tron.html.]
Diệp Dung Nguyệt đang chật vật chợt ngẩng đầu lên, thở phì phò nhìn về phía Diệp Linh Lang, nàng lại đang định làm gì?
Khi nàng kêu bọn họ g.i.ế.c mình, rõ là đã nhìn thấy mình rồi.
Đến bây giờ hối hận ư? Biết sai rồi? Sợ nàng sau này trả thù nên đền bù lại?
Diệp Dung Nguyệt cười lạnh một tiếng, với mối thù không đội trời chung này, cho dù là Diệp Linh Lang có dâng lên Phượng Hoàng Thần Hỏa Quyết cho nàng sau đó tự sát tại chỗ, nàng cũng không thể tha thứ.
Mặc dù hận ý ngập trời ở trong lòng, nhưng hận ý cùng với sự không cam lòng trong đáy mắt của Diệp Dung Nguyệt lại dần dần được che lại.
Hiện tại, trong tình huống này, nàng không còn cách nào khác ngoài việc thỏa hiệp.
“Cuối cùng ngươi còn nhớ rõ ta là tỉ tỉ của ngươi! Ta cho rằng ngươi định lục thân không nhận!”
“Làm gì có chuyên đó chứ?”
Diệp Linh Lang khẽ cười một tiếng, đi đến bên người Diệp Dung Nguyệt vỗ tay vào bả vai của nàng, một tay khác dán tấm yêu khí phù lên người nàng.
“Tỉ tỉ, lúc nãy đắc tội, xin ngươi đừng để ý nữa.”
Nói xong, Diệp Linh Lang đỡ Diệp Dung Nguyệt lên người thú cưỡi rùa đen kia của nàng, ân cần sửa sang lại váy áo cho nàng, dáng vẻ cụp mi rũ mắt, làm cho những yêu binh đã quen nhìn nàng kiêu ngạo cảm thấy ngạc nhiên.
Không chỉ có thế, Diệp Linh Lang còn móc ra một hạt châu, trước mặt mọi người cung kính dâng lên đưa cho Diệp Dung Nguyệt.
“Tỉ tỉ, đây là muội nhận lỗi, thỉnh tỉ tỉ vui lòng nhận cho.”
Nói xong nhìn nàng không duỗi tay ra nhận, Diệp Linh Lang nhanh chóng nhét vào trong n.g.ự.c nàng.
Diệp Dung Nguyệt nhặt mày lại, đang muốn trách cứ nàng, đột nhiên một luồng uy áp cường đại truyền đến từ phía sau, loại cảm giác áp bách che trời lấp đất này mang theo khí thế giận dữ mười phần, khiến cho nhân tâm kinh sợ.
Ngay cả sương mù trên Thanh Vân Các cũng trở nên trầm thấp, có một loại cảm giác sắp có mưa gió vần vũ rồi.
Hơi thở này Thẩm Ly Huyền lại vô cùng quen thuộc, hắn vội vàng ngừng đánh nhau trở lại bên người Diệp Linh Lang.
Hắn tới, rất nguy hiểm.
Nhưng vào lúc này, Diệp Linh Lang nhanh chóng lui về phía sau rất nhiều bước, rời xa Diệp Dung Nguyệt, hơn nữa móc ra một chồng lá bùa từ trong nhẫn, lộ ra một nụ cười vô cùng tươi sáng lại kích động.
“Thời khắc này rốt cuộc đã đến rồi! Tiếp theo chính là thời điểm kiểm tra nhân phẩm của mọi người! Tai họa đến ai mạnh người ấy trốn, ngươi có thể dựa vào mặt mũi mà chạy trốn. Các vị, ta đi trước một bước, có duyên gặp lại!”
Diệp Linh Lang nói xong nhanh chóng xé xuống một tấm bùa bảo mệnh, một tấm đã có tác dụng, hình ảnh của nàng biến mất tại chỗ ngay lập tức.
Diệp Dung Nguyệt thấy một màn này thì sợ ngây người, có nghĩa là gì? Diệp Linh Lang nàng chạy cái gì? Rốt cuộc nàng đang chơi trò gì vậy!
Giờ phút này những yêu binh thấy thế cũng chấn động.
“Công chúa điện hạ thật là mạnh! Nàng còn có thuật biến mất tại chỗ!”
“Ác thật! Nàng đi đâu rồi? Vì sao nàng không mang theo ta?”
“Ồ? Đây hình như là hơi thở của đại vương! Càng ngày càng gần! Đại vương tới rồi, đại vương của chúng ta sắp tới rồi!”
Đúng lúc này, Thẩm Ly Huyền cũng nhanh chóng xé một tấm bùa bảo mệnh, một tấm đã thành công, hắn cũng biến mất tại chỗ.
Thấy thứ này của tiểu sư muội dùng tốt như vậy, Ninh Minh Thành kích động không thôi, hắn cũng vội lấy ra xé.
Một tấm, không được.
Lúc này, ánh mắt của hắn nhìn Doãn Thi Hàm cách đó không xa cũng xé một tấm, cũng không thành công, nhưng khi xé tấm thứ hai, nàng cũng biến mất trong nháy mắt.
Ninh Minh Thành thở phào nhẹ nhõm một hơi, khả năng xé thêm một tấm nữa sẽ được, vì thế hắn xé tiếp.
Hai tấm, không nhúc nhích.
Ba tấm, vẫn ở nguyên đây!
…
Lúc này, ngay cả thị nữ của Doãn Thi Hàm cũng biến mất sau khi xé đến tấm bùa thứ ba.
Ninh Minh Thành vẫn ở tại chỗ, giờ phút này đại yêu đã tới phía trước Thanh Vân Các, cả người hắn đều sợ hãi, không thể nào?
Hắn sẽ không trở thành vật hy sinh đầu tiên của bảo mệnh phù của tiểu sư muội đó chứ?