Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 230: Kinh ngạc không? Bất ngờ không?
Cập nhật lúc: 2025-03-13 16:39:55
Lượt xem: 13
Bên trong Thanh Vân Các.
Diệp Dung Nguyệt đang ngồi ở tầng lầu thứ ba nhắm mắt dưỡng thần.
Khi tia nắng đầu tiên nhạt nhòa chiếu vào từ cửa sổ, nàng mở ra hai mắt.
“Lại là một ngày nữa tới rồi, thế mà Diệp Linh Lang còn chưa tới!”
Đôi lông mày thanh tú của nàng nhăn chặt, cả người đều không còn kiên nhẫn.
“Hay là nàng sợ rồi?” Hứa Thiên Du hỏi.
“Không thể, nàng chắc là không biết ta đang chờ nàng ở đây!” Diệp Dung Nguyệt phủ định.
Nàng sở dĩ biết được Diệp Linh Lang ở Thanh Vân Châu là bởi vì nàng có hỏi Tiền Trần Kính, nhưng Diệp Linh Lang không có Tiền Trần Kính, làm sao nàng biết được.
“Vậy phải làm sao đây? Chúng ta có tiếp tục chờ nữa không? Chúng ta đợi nhiều ngày như vậy rồi, thời gian lâu như vậy vốn có thể làm được nhiều việc khác!”
“Ngươi là đang trách ta lãng phí thời gian đúng không?” Diệp Dung Nguyệt nhăn mày càng chặt.
“Ta không phải có ý này, chỉ là ta cảm thấy chưa chắc nàng đã có lá gan tới đây, rốt cuộc nàng chỉ là một Trúc Cơ nho nhỏ, chắc là…”
Hứa Thiên Du còn chưa nói xong, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Thanh Vân Các, Cửu Chuyển Linh Đan, ta tới đây!”
Diệp Dung Nguyệt cười lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn,.
“Chỉ là một Trúc Cơ nho nhỏ, nàng muốn đ.â.m đầu vào chỗ chết, không ai ngăn được!”
Diệp Dung Nguyệt đứng bật dậy, sắc mặt âm trầm mang theo nụ cười đi đến bên cửa sổ.
“Diệp Linh Lang, ta hôm nay sẽ khiến cho ngươi biết, đắc tội ta…”
Trong khoảnh khắc đến bên cửa sổ, nụ cười trên mặt Diệp Dung Nguyệt ngay lập tức cứng lại rồi.
Nàng mở to hai mắt, không thể tin được mà nhìn chằm chằm ra bên ngoài, tức giận đến nỗi cả người phát run, một chữ cũng không nói nên lời.
Hứa Thiên Du thấy nàng không thích hợp, nghi hoặc đi về phía nàng.
“Làm sao thế? Xảy ra chuyện…”
Hắn còn chưa hỏi xong, đã nhìn thấy bên ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy Diệp Linh Lang đang kiêu ngạo cưỡi trên lưng rùa đen, xung quanh nàng đều là yêu quái, đủ loại yêu, đám yêu quái hành động nhanh chóng lại nhất trí.
Một lượng yêu quái vô cùng lớn ùa vào từ bên ngoài, chạy vào trong Thanh Vân Các, nháy mắt chiếm lĩnh xung quanh Thanh Vân Các.
“Nghe lệnh của ta, ngay lập tức điều tra Thanh Vân Các, nếu có người trốn trong đó vọng tưởng cướp đoạt bảo vật thuộc về chúng ta, g.i.ế.c c.h.ế.t ngay tại chỗ, không cần nương tay!”
“Tuân lệnh công chúa điện hạ!”
Nàng nói xong, những yêu binh đó nhanh chóng tiến vào, chạy nhanh lên lầu để tìm kiếm.
Một màn này không chỉ khiến cho Diệp Dung Nguyệt kinh sợ, ngay cả Hứa Thiên Du cũng sợ ngây người.
Cái gì mà công chúa điện hạ? Sao lại thế này? Diệp Linh Lang vì sao sẽ biến thành công chúa Yêu tộc?
Nói là mai phục một mình Diệp Linh Lang cơ mà? Vì sao sẽ đến nhiều yêu binh như vậy?
Kết quả bất ngờ là bọn họ mới là bên bị vây khốn!
“Đừng sợ, đám yêu binh này thực lực rất kém cỏi, để ta mang muội đánh ra ngoài g.i.ế.c Diệp Linh Lang!”
“Được, ta không chờ nổi nữa, ta muốn nàng lập tức! Lập tức! Gi…”
Diệp Dung Nguyệt nói còn chưa xong, giọng nói kiêu ngạo của Diệp Linh Lang lại truyền đến.
“Các ngươi cũng đi đi, đỡ phải có đồ âm hiểm nào đó bên trong mai phục, thời buổi này nhân tâm hiểm ác, loại mặt người dạ thú nào cũng có, cần phải để ý một chút!”
“Vâng, thưa công chúa điện hạ!”
Lúc này, Diệp Dung Nguyệt thấy phía sau Diệp Linh Lang đi ra hai người, một là Ninh Minh Thành Kim Đan kỳ, thực lực rất mạnh nàng đã từng thấy, một người khác thực lực còn mạnh hơn, là một đại Nguyên Anh mà nàng chưa từng gặp.
Ngắn ngủi mấy ngày, nàng đi tìm ở đâu ra lắm yêu binh như thế, lại kiếm được một Nguyên Anh lợi hại như vậy?
Hứa Thiên Du đúng là lợi hại thật, nhưng mặc dù là hắn thì cũng không thể nắm chắc có thể đánh thắng được đại Nguyên Anh kia.
Huống chi, ngoài Đại Nguyên Anh đó, còn có Ninh Minh Thành, ngoài Ninh Minh Thành còn một đống yêu binh nữa!
Thấy tình cảnh này, Diệp Dung Nguyệt tức muốn điên lên mất.
Diệp Linh Lang đã âm thầm nhằm vào nàng nhiều lần như vậy, lần nào cũng thành công, nàng thật vất vả muốn ăn miếng trả miếng một lần, thế mà nàng lại đem theo nhiều người giúp đỡ như vậy!
“Diệp! Linh! Lang!”
Thấy Diệp Dung Nguyệt hận đến toàn thân phát run, ngay cả móng tay cũng cắm lên bên trong bệ gỗ cửa sổ, Hứa Thiên Du vội cầm lấy tay Diệp Dung Nguyệt.
“Dung Nguyệt, chúng ta cần phải rời khỏi nơi này ngay lập tức. Bọn họ nhân số đông đảo khí thế rào rạt, nếu không đi…”
“Nếu không đi, nàng còn g.i.ế.c ta sao? Ta là đệ tử Thất Tinh Tông, mọi người đều là danh môn chính phái, nàng dựa vào cái gì mà g.i.ế.c ta?”
“Tìm nhanh lên, đừng để cho người chạy mất! Chuyện ta tới chỗ này cần phải bảo mật, người c.h.ế.t mới không lộ ra tin tức này!”
…
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
“Ngươi cũng nghe thấy rồi, chúng ta đã nhìn thấy nàng ở cùng với yêu quái, nàng nếu nhìn thấy chúng ta khẳng định sẽ g.i.ế.c người diệt khẩu.”
Hứa Thiên Du nghe thấy tiếng đám yêu binh đã lên lầu, cách bọn họ ngày càng gần, giờ phút này nóng lòng như lửa đốt.
“Ta biết, ngươi không cần phải nhắc đi nhắc lại với ta! Nếu tu vi của ngươi cao hơn một chút, ta cần phải tức giận nàng như vậy hay sao?”
Sắc mặt của Hứa Thiên Du trắng bệch.
“Dung Nguyệt, muội đừng nóng giận, ta…”
Vẻ mặt của Hứa Thiên Du nghiêm lại.
“Có người lên đây!”
Hai người nhanh chóng rút kiếm ra, vừa lúc đang muốn động thủ, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Dung Nguyệt sư muội, vì sao muội lại ở đây? Muội cũng là chạy tới đây để trốn sao?”
Tạ Lâm Dật hoảng loạn nhanh chóng chạy lên tầng ba.
“Diệp Linh Lang đã vây quanh chỗ này, chúng ta không chạy trốn được nữa!”
“Thì sao?”
“Cho nên ta nghĩ kỹ rồi, dù sao cũng chết, không bằng chỉ c.h.ế.t một mình ta, hiện tại ta sẽ đi đánh nàng, kéo dài thời gian cho các ngươi, các ngươi mau rời đi thôi!”
Diệp Dung Nguyệt ngẩn người, thần sắc khổ sở nhìn Tạ Lâm Dật
“Đại sư huynh, đến lúc này làm sao muội nhẫn tâm để huynh c.h.ế.t vì ta?”
Chỉ thấy Tạ Lâm Dật dứt khoát kiên quyết vọt tới bên cửa sổ, quay đầu lại cười lạnh với nàng.
“Có cái gì mà không nhẫn tâm! Không phải ngươi vốn dĩ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ta hay sao?”
Diệp Dung Nguyệt mở to hai mắt, không thể tin được mà nhìn Tạ Lâm Dật.
“Huynh nói cái gì?”
“Ta nói, tạm biệt!”
Vừa nói xong, Tạ Lâm Dật thả người nhảy ra cửa sổ, hướng về phía Diệp Linh Lang ở dưới lầu.
Diệp Dung Nguyệt còn chưa hiểu được chuyện gì đã xảy ra, Hứa Thiên Du bỗng nhiên kêu lên sợ hãi.
“Dung Nguyệt! Hắn trộm mất Cửu Chuyển Linh Đan rồi!”
Diệp Dung Nguyệt vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy trên đầu Tạ Lâm Dật không biết từ khi nào có một quả, trong tay quả đó đang ôm Cửu Chuyển Linh Đan nàng để lại ở tầng ba, dùng để dụ dỗ Diệp Linh Lang mắc câu.
Thấy Tạ Lâm Dật nhảy tới trước mặt Diệp Linh Lang, quả tử trên đầu hắn ôm Cửu Chuyển Linh Đan nhảy vào n.g.ự.c của Diệp Linh Lang.
Diệp Dung Nguyệt tức đến nứt cả mắt, giận dữ hét lên: “Tạ Lâm Dật, ngươi bán đứng ta!”
Tạ Lâm Dật đứng ở bên cạnh Diệp Linh Lang vỗ vỗ ống tay áo, trên mặt vô cùng kiêu ngạo.
“Đúng vậy, thì ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi, các ngươi, Diệp! Linh! Lang!”
“Kinh ngạc không? Bất ngờ không?”
Diệp Linh Lang cười vô cùng kiêu ngạo.
“Ai da! Ở phía trên đúng là vẫn có người sống! Các ngươi làm việc kiểu gì thế? Lên tầng ba, g.i.ế.c bọn chúng!”
Diệp Linh Lang vừa nói xong, đám yêu binh lúc nãy vừa lúc chạy tới tầng ba, đánh về phía hai người Diệp Dung Nguyệt.
“Giết!”
Đám tiểu yêu mỗi tên đều vô cùng dũng mãnh.
“Đi thôi!”
Trong lòng Hứa Thiên Du nóng như lửa đốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-230-kinh-ngac-khong-bat-ngo-khong.html.]
“Được!”
Diệp Linh Lang nói xong một tiếng này, toàn bộ đám tiểu yêu lại một lần nữa cùng nhau hét lên, không khí một lần nữa đạt tới đỉnh điểm.
Trong khi Thẩm Ly Huyền đang đứng ở tại chỗ, sắc mặt nghiêm túc không biết tiếp theo phải làm gì, chỉ thấy Ninh Minh Thành quay người lại, quen cửa quen nẻo mà nhảy vào bên trong linh trì.
Khi quay ra, trong tay của hắn có thêm một mảnh nhỏ Thương Thủy Châu, sau đó hai tay dâng lên, đưa mảnh nhỏ này cho Diệp Linh Lang.
Thấy một màn này, đám yêu quái càng hô to, đây là mảnh nhỏ thứ hai của bọn họ.
Bọn họ là đàn yêu quái có được hai mảnh nhỏ, chỉ riêng việc này, bọn họ đã vô địch ở Thanh Vân Châu rồi!
Thật kiêu ngạo, thật nhiệt huyết, thật kích động! Đi theo công chúa điện hạ thật đúng là có tương lai.
Thấy một màn này, Thẩm Ly Huyền đang lạc lõng không khỏi rơi vào trầm tư, hóa ra trên đời còn có nhiều vấn đề như vậy, thế mà hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Diệp Linh Lang đánh một trận thắng lớn, mang theo đám tiểu yêu mới thu mênh m.ô.n.g cuồn cuộn trở về.
Một trận chiến này, bọn họ có 200 tiểu yêu đánh đối phương có 250 tiểu yêu, tổng hai bên hao tổn khoảng 50 tiểu yêu, số còn lại toàn bộ hợp nhất.
Vì thế, hiện tại thủ hạ của Diệp Linh Lang là 400, chỉ trong vòng một ngày mà đã tăng gấp hai.
Trở lại hang ổ của chính mình, nghe thấy phía dưới ồn ào nhốn nháo muốn nướng BBQ muốn hầm canh, Diệp Linh Lang mới đột nhiên cảm nhận được, nàng đã là đại vương của 400 tiểu yêu rồi.
Mỗi ngày nghe thấy 400 cái mồm thổi phồng các loại lời khen ngợi, nghĩ thôi cũng thấy sướng.
Việc hợp nhất giao cho đám người Tạ Lâm Dật, Diệp Linh Lang mang theo hai vị sư huynh trở về ngôi nhà cây của nàng.
Vào trong phòng, Thẩm Ly Huyền nâng đầu lên, đôi mắt lạnh băng kia tản ra đến tận xương quai hàm, tầm mắt dừng trên người Ninh Minh Thành.
“Nhị sư huynh, đệ biết hiện tại nói gì cũng vô ích, hay là huynh nghe tiểu sư muội giải thích đi, hay là ngay cả cơ hội nói chuyện huynh cũng không cho muội ấy sao?”
“Ninh Minh Thành, đệ còn tránh ở phía sau tiểu sư muội à? Đệ không biết xấu hổ à?”
“Đệ muốn tính mạng!”
!!!
Thay đổi rồi, Lục sư đệ thay đổi rồi!
Trước khi chia tay, hắn còn không có dám tranh luận câu nào, vừa mới tách ra mấy ngày đã dám ở trước mặt hắn tung hứng.
“Nhị sư huynh, huynh đừng giận, chuyện này bọn muội cũng không có cách nào, thật sự đó!”
Diệp Linh Lang vội vàng ở tại chỗ bịa chuyện.
“Huynh cũng biết bọn muội có hai người thế đơn lực mỏng, Thanh Vân Châu có nhiều yêu quái như vậy, ngày hôm đó bọn muội chưa đi được bao xa đã gặp được một đám yêu quái, địch đông ta ít, không dùng lực được thì chỉ có thể dùng trí để thắng.”
Nghe thấy lời này của Diệp Linh Lang, biểu tình lạnh lẽo của Thẩm Ly Huyền dần dần trở nên mềm mại lại.
“Là ta sai, lẽ ra ta không nên để sư đệ sư muội tự rời đi, lẽ ra ta phải hộ tống hai người ra ngoài trước.”
“Nhị sư huynh không cần tự trách, hiện tại bọn muội đều rất tốt!”
“Tốt ư? Mấy ngày không thấy muội lại biến thành cái dạng này, ngay từ đầu ta tưởng rằng muội bị đoạt xá, không nghĩ tới muội lại thành đọa yêu, rốt cuộc muội đã trải qua những gì?”
“Nhị sư huynh, muội đã trải qua hai bước dính sừng và dán bùa!”
???
Thẩm Ly Huyền giơ tay đẩy cái sừng trên trán Diệp Linh Lang, vừa đẩy đã rơi rồi.
Tạo đồ giả? Giả vây mà vì sao nhiều ngày như vậy không ai phát hiện ra?
Cùng lúc đó, Diệp Linh Lang xé tấm yêu khí phù xuống, nháy mắt, yêu khí trên người nàng đều biến mất.
Thẩm Ly Huyền lại dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía Ninh Minh Thành
“Ninh Minh Thành, đây là chủ ý của đệ phải không? Vì sao đệ không tự dán cái thứ đồ này, lại để tiểu sư muội dán?”
???
Vì sao nhị sư huynh lại nghĩ đây là chủ ý của ta?
Ai đang lãnh đạo đám yêu quái, huynh không nhìn thấy hay sao?
“Nhị sư huynh, thật ra đây là ý của muội!”
“Ồ, vậy thì hắn giễu võ giương oai g.i.ế.c yêu quái, khí thế vô cùng đoạt bảo vật, cái đó cũng đều là do muội dạy à?”
“Cái này…” Diệp Linh Lang quay đầu lại nhìn Ninh Minh Thành.
“Muội còn nói dối thay đệ ấy à? Chính là ý của đệ ấy, đệ ấy đầy bụng nghĩ xấu! Ninh Minh Thành, đệ ở Thanh Huyền Tông lâu như vậy, tu vi không tiến bộ là bởi vì nghiên cứu mấy thứ này phải không? Nếu không vì sao hôm nay ngươi có thể diễn tròn vai như thế?”
“Nhị sư huynh, sao huynh không nghĩ là đệ có thể diễn tốt như vậy là vì có thiên phú chứ không phải do nghiên cứu trong thời gian dài, nháy mắt giơ tay, học một hiểu mười…”
….
Thay đổi rồi, Lục sư đệ thật sự thay đổi rồi!
Hiện tại hắn vừa mở miệng đã học được cách nói mỉa sư huynh.
Có vẻ như hai chưởng kia hôm nay vẫn còn nhẹ.
Thẩm Ly Huyền im lặng hồi lâu, mới dần dần tìm lại được tiếng nói của mình.
“Mặc dù sư đệ sư muội là vì tự bảo vệ mình mới đưa ra hạ sách này, nhưng cứ tiếp tục thế này thì vẫn nguy hiểm lắm, ta lập tức mang hai người rời đi!”
“Nhị sư huynh, bây giờ chưa được, muội còn chưa gom đủ mảnh nhỏ Thương Thủy Châu đâu.”
Thẩm Ly Huyền ngẩn người, nghĩ ra rồi, lúc trước hắn nghe đám tiểu yêu nói là giao tộc công chúa mang người đánh bốn phương, đã lấy được hai mảnh nhỏ.
Chỉ thấy Diệp Linh Lang lấy ra từ nhẫn mảnh nhỏ Thương Thủy Châu, hơn nữa còn có tận ba mảnh.
Mảnh thứ ba ghép vào, quả nhiên lại càng trở nên hoàn mỹ.
“Tiểu sư muội, bên ngoài không phải nói muội đoạt được hai mảnh hay sao? Còn một khối làm sao có?”
“Cái lần mà hầm canh hải sản trong sơn động đó!”
Thẩm Ly Huyền trợn tròn hai mắt.
“Vậy mảnh nhỏ kia là do muội lấy ư?”
“Đúng vậy!”
“Vậy thì xác yêu thú đâu?”
“Muội lấy!”
Thẩm Ly Huyền lại ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Minh Thành.
“Lại là đệ ở sau lưng tính toán phải không?”
…
Đã như vậy rồi, nhị sư huynh vẫn còn chưa rõ ràng về tiểu sư muội hay sao?
Chỉ cần huynh tỉnh táo một chút, huynh sẽ phát hiện là nếu chỉ ngụy trang để tự bảo vệ mình giữa bầy yêu, làm sao có thể hiệu lệnh bầy yêu quái, làm sao có thể đánh nhau khắp nơi được?”
“Nhị sư huynh, cái nồi này cứ để đệ đội!”
…
Cái thằng này, thay đổi rồi, Lục sư đệ thật là xa lạ.
Biết cả âm dương quái khí với sư huynh nữa, thật là vô cùng đáng giận.
“Xem tình hình thiếu hụt của hạt châu này, chắc là còn bốn mảnh nữa.” Diệp Linh Lang giơ hạt châu vỡ nát ra nói.
Chỉ thấy Thẩm Ly Huyền lấy ra từ nhẫn một mảnh nhỏ đưa cho Diệp Linh Lang.
“Nhị sư huynh, không ngờ huynh cũng có! Vậy là còn ba mảnh nữa! Sau khi thu thập hoàn chỉnh là có thể phục hồi lại như cũ!”
“Tiểu sư muội, nơi này nguy hiểm..”
“Nhị sư huynh, huynh nói đúng, hiện tại chúng ta đúng là nguy hiểm. Muội đánh hai trận thanh danh rất lớn, Thanh Vân Châu nhỏ như vậy, thêm mấy ngày nữa sẽ truyền khắp nơi. Chờ tin tức truyền vào lỗ tai của đại yêu kia, hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn nữa.”
Thẩm Ly Huyền vui vẻ, nàng hiểu, nàng đều hiểu!
“Vậy hôm nay chúng ta…”
“Hôm nay không được, quá vội vàng, đám tiểu yêu không được ăn bữa tiệc lớn không yên sức chiến đấu sẽ không tốt, ngày mai đi!”
“Ngày mai?”
“Đúng vậy, ngày mai đánh xong chúng ta sẽ không về bản doanh, liên tục ba ngày đánh ba trận, tranh thủ thời gian gom đủ mảnh nhỏ Thương Thủy Châu trong thời gian ngắn nhất.”
….
Tiểu sư muội có thật sự ý thức được sự nguy hiểm không?
“Tiểu sư muội, đại yêu kia là tu vi Hóa Thần đó, không phải là Hóa Thần nhờ tắm linh trì đâu, là Hóa Thần chính thức, không nói đùa được!”
“Muội biết, cho nên lần này các sư huynh cần phải mỗi người mang theo một chồng bùa tùy thân.”
Diệp Linh Lang nói xong, nhét một chồng bảo mệnh phù vào tay Thẩm Ly Huyền, một chồng khác nhét vào tay Ninh Minh Thành.
“Phiền lục sư huynh chia bảo mệnh phù cho những người khác, còn phải dạy bọn họ cách sử dụng. Nhị sư huynh, huynh lại đây muội tự mình chỉ cho huynh!”