Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 229: Đợi lâu rồi, ta tới đây!

Cập nhật lúc: 2025-03-13 16:39:53
Lượt xem: 10

Cho dù Thẩm Ly Huyền vẫn luôn cảm thấy việc này vô cùng không ổn, nhưng tiểu sư muội tay cầm phù không sợ gì cả, trong lòng hắn bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể theo nàng.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Linh Lang suất lĩnh 400 binh tôm tướng cua, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi tới.

Không giống với hôm qua, phía nàng ngoài đám yêu binh tăng gấp hai lần, còn thêm một đại tướng Nguyên Anh.

Có hắn trợ trận, niềm tin của toàn bộ đám tiểu yêu tăng lên bội phần, bay lên tận mây xanh.

Lại càng mù quáng mà sùng bái công chúa điện hạ lên tới tột đỉnh.

Ngay cả đại Nguyên Anh nàng cũng có thể một chưởng đánh bại, còn có gì nàng  không thể làm chứ? Không gì nàng không làm được!

Lúc này, bọn họ càng quen thuộc hơn so với lúc trước, tốc độ đánh nhau càng nhanh hơn.

Cho dù hôm nay tấn công nhóm yêu quái này có khoảng 300 tên, trong đàn còn có hơn 20 Nguyên Anh, nhưng có Ninh Minh Thành và Thẩm Ly Huyền ở phía trước, vấn đề không lớn!

Bọn họ đánh đến khí thế ngất trời, thế như chẻ tre, không gì cản nổi.

Diệp Linh Lang an tĩnh ngồi trên lưng rùa đen, nhìn một mảnh giang sơn nàng vừa đánh được, trong lòng rất vui vẻ.

Trận chiến này kết thúc, nàng lại thu thêm 200 tiểu yêu nữa, sau khi kết thúc, dưới trướng của nàng có 600 tiểu yêu, trong tay tập hợp được năm mảnh nhỏ.

Vì thế, ngày hôm sau nàng cố gắng không ngừng, lại dẹp xong một đàn yêu nữa, lần này bắt một mạch được 300 tiểu yêu, lấy được mảnh nhỏ thứ sáu.

Hai ngày thời gian này, thanh danh của nàng ở Thanh Vân Châu tăng lên điên cuồng, công chúa giao tộc Linh Lang đã trở thành một nhân vật mà không người không biết, không ai không hiểu.

Thấy chỉ còn lại một mảnh nhỏ cuối cùng Diệp Linh Lang sẽ kết thúc công việc, xuất hiện việc ngoài ý muốn.

Vào ban đêm, Diệp Linh Lang nằm trên một nhánh cây đa lớn, lười nhác nhìn đám binh tôm tướng cua đang ăn uống thỏa thích, nàng thèm đến nỗi chép c.h.é.m miệng.

“Muốn ăn như vậy ư?”

Diệp Linh Lang nghe thấy tiếng cả người đều chấn động, nàng nghi hoặc nhìn bốn phía lại không nhìn thấy cái gì.

Giọng nói này vô cùng xa lạ, nàng chưa từng nghe qua, nhưng hay quá!

Giống như là tiếng suối róc rách hòa tan băng tuyết trong tháng ba mùa xuân, lại giống như là tiếng leng keng của ngọc bội chạm vào nhau, nhưng ngoài việc trong trẻo dễ nghe thì còn có chút lười biếng nữa.

Giống như là vào lúc ánh dương chiếu khắp mặt đất, người ngủ say hồi lâu vừa mới thức dậy.

“Muốn ăn, nhưng ta không muốn thành đọa yêu!”

“Muốn ăn thì ăn thôi, chọn đồ ngươi thích, ta sẽ giúp ngươi!”

Diệp Linh Lang mắt sáng lên, kích động nhảy xuống từ cây đa, giả vờ đi tuần tra, khẽ meo meo nhấc một miếng thịt cá, một miếng thịt tôm, một cái chân cua, còn có sashimi cá nóc mà nàng thích ăn nhất.

Sau khi thần không biết quỷ không hay thuận tay lấy thịt, nàng lại chạy về trên cây.

“Ngươi còn ở đó không? Ta đã chọn xong rồi, mau nghĩ cách cho ta!”

Diệp Linh Lang vừa dứt lời, chỉ thấy trên cổ tay truyền đến một luồng ánh sáng màu vàng, ánh sáng đó nhanh chóng hóa thành một sợi khói sáng hướng về trong những bát hải sản của Diệp Linh Lang tràn qua.

Khói sáng nhanh chóng biến mất, yêu khí trên hải sản cũng biến mất theo.

Hải sản không có chút yêu khí nào, hiện giờ không hề khác gì với đám cá tôm cua trong biển.

A a a!

Diệp Linh Lang vô cùng sung sướng, vội vàng kẹp lên đưa vào trong miệng.

“Ngươi đợi lát nữa, ta còn muốn ăn!”

Diệp Linh Lang lại chạy xuống đi tuần tra một vòng, sau đó lại lén lút lấy một bát lớn hải sản trở về.

“Cái này cái này, làm nhanh lên.”

Khói sáng xuất hiện rồi lại biến mất, sau mấy lần liền như vậy, Diệp Linh Lang mới ăn xong.

Nàng nâng tay lên, ngón tay nhẹ nhàng đụng vào, quả nhiên đụng vào tiểu hắc xà đã thức tỉnh.

Lúc trước ở bí cảnh Thanh Huyền Tông nó đã nói thời gian sẽ không kéo dài bao lâu.

Không nghĩ tới trong lúc này lại nghe được giọng nói của nó, thật là quá hay.

“Ngươi tỉnh từ lúc nào?”

“Đã nhiều ngày thi thoảng mở mắt, mỗi lần mở mắt đều có thể nhìn thấy dáng vẻ uy phong ra trận g.i.ế.c địch của ngươi!”

Diệp Linh Lang cười ngượng.

“Ngồi trên lưng rùa xem người khác đánh nhau cũng uy phong sao?”

“Uy phong nhất không phải là chỉ điểm giang sơn cho người khác đánh hay sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-229-doi-lau-roi-ta-toi-day.html.]

“Về sau ngươi đều sẽ tỉnh sao?”

“Không, nhưng ít ra hiện tại có thể tự thức tỉnh, có thể mở miệng nói chuyện.”

“Chúc mừng ngươi!”

“Ăn no chưa?”

“Ăn no rồi!”

“Chạy mau đi!”

???

“Cái gì?”

“Đại yêu Hóa Thần kia đã biết rồi, hắn đang đi về bên này!”

“Sao ngươi không nói sớm?”

“Không phải ngươi muốn ăn sao?”

“Nhưng mà hắn sắp tới rồi!”

“Đúng vậy, hắn sắp tới, nếu ngươi không ăn thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa, cho nên để ngươi ăn no trước đã!”

!!!

Như thế này cũng được à?

“Vậy ta có còn cơ hội mang người đi đánh nốt hang ổ yêu quái còn lại không?”

“Có thể, đánh nhanh thắng nhanh, sau đó dẫn người thẳng đến Thanh Vân Các, vừa kịp có thể đúng hẹn.”

“Hẹn?”

“Hẹn với Diệp Dung Nguyệt đó!”

!!!

“Làm sao ngươi có thể an bài chu toàn đến như vậy?”

“Ừ, nhưng đừng quên là trước khi đi thì lưu Huyền Ảnh lại!”

Diệp Linh Lang trợn tròn hai mắt, hiểu rồi! Chớp mắt đã hiểu!

Gặp chuyện không hoảng hốt ném Huyền Ảnh, cái này nàng rất thạo!

Vì thế, Diệp Linh Lang không trì hoãn nữa, nàng vội vàng nhảy xuống khỏi cây đa triệu tập bầy yêu xuất phát ngay lập tức.

“Tuy ta không muốn các ngươi vất vả như thế, nhưng ta vừa mới thu được cấp báo, đàn yêu cầm mảnh nhỏ cuối cùng chuẩn bị sáng mai trốn chạy, vì không để bọn họ chạy thoát, không uổng phí mấy ngày nay vất vả, đêm nay cùng với ta đánh cho bọn hắn trở tay không kịp!”

Nghe thấy điều này, tiểu yêu phía dưới xoa xoa mắt đang buồn ngủ.

“Nếu việc này thành công, ta sẽ mang các ngươi đánh lên Thanh Vân Các, đến lúc đó có bao nhiêu bảo bối ai nấy đều được chia, không ai bị bỏ sót.”

Nàng vừa nói xong, đám tiểu yêu còn đang mơ màng tức khắc trở nên tỉnh táo.

“Đánh cho bọn hắn trở tay không kịp! Giết! Giết! Giết!”

Tuy không biết vì sao tiểu sư muội quyết định vội vã như thế, nhưng nàng vội vàng như vậy thì những người khác cũng không dám trì hoãn, quá nửa đêm cùng nàng điểm binh xuất phát, nhanh chóng chạy tới hang ổ yêu quái cuối cùng.

Một làn sóng lớn cả người lẫn yêu đều rời đi, dưới cây đa lớn, một thanh kiếm thượng cổ lẻ loi đứng đó, gió đêm thổi lạnh lẽo, thoạt nhìn vô cùng thê lương.

Vốn tưởng rằng quá nửa đêm sẽ có một trận ác triến, ai ngờ đang xoa tay hầm hè đi đến bên kia, kết quả đối phương còn đang mơ ngủ.

Đao đã để ngang cổ, giây tiếp theo sắp cắt xuống rồi, nó còn hờn dỗi mà kêu: Đừng ầm ĩ!

Con cua yêu kia tức giận đến nỗi c.h.é.m đứt đầu cóc tinh.

Hơn nửa đêm, ghê tởm c.h.ế.t đi được!

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Trận đại chiến này tới bất ngờ, kết thúc cũng rất nhanh, không có phát sinh ra chuyện gì.

Sau khi Ninh  Minh Thành lấy được  mảnh nhỏ, Diệp Linh Lang lại mang theo đội ngũ mới xuất phát, lần này lại thêm 200 yêu binh, vừa thời đủ một ngàn.

Vì thế, Diệp Linh Lang mang theo đội quân 1000 tiểu yêu không ngừng chạy tới ThanH Vân Cang.

Bọn họ mang theo rất nhiều yêu binh đi suốt một đêm, rốt cuộc đến sáng sớm thì đến bên ngoài Thanh Vân Các.

Diệp Linh Lang hơi hơi mỉm cười, hướng tới nhóm binh tôm tướng cua phất tay, bọn họ nhanh chóng nhảy vào bên trong Thanh Vân Các.

Chờ lâu rồi Diệp Dung Nguyệt, ta tới đây!

Loading...