Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 227: Nhị sư huynh, nghe đệ giải thích!

Cập nhật lúc: 2025-03-13 16:39:49
Lượt xem: 15

Thẩm Ly Huyền ngây ngốc đứng ở tại chỗ, nhìn mà cả người đều ngốc.

Chó săn nhân loại? Công chúa giao tộc? Đây là đang làm gì?

Hắn không thể tin tưởng được nhìn thoáng qua liếc mắt một cái, sư đệ đúng là cái sư đệ không bảo vệ được tiểu sư muội, sư muội vẫn là mặc bộ quần áo ngày hôm ấy rời đi!

Nhưng trên trán của sư muội lại mọc thêm hai cái sừng là chuyện như thế nào? Còn có trên người nàng vì sao lại có yêu khí?

Còn nữa, từ khi nào nàng đã trở thành công chúa giao tộc? Lại còn ở đây suất lĩnh bầy yêu kéo bè kéo lũ đánh nhau, đoạt mảnh nhỏ, đoạt địa bàn?

Hắn sống nhiều năm như vậy, mặc dù lúc biết bản thân mình là nửa yêu cũng không có chấn động như lúc này.

Tình huống này hắn nhìn có chút không hiểu, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một loại tình huống có thể giải thích được.

Tiểu sư muội bị công chúa giao tộc đoạt xá.

Giao yêu kia ghen ghét sắc đẹp của tiểu sư muội nên chiếm thân thể của nàng.

Nhưng kỳ quái là, giao yêu có thể đánh bại được lục sư đệ vì sao tu vi chỉ có Trúc Cơ?

Đoạt xá chỉ là đoạt thân thể, không nghe nói tu vi cũng giữ lại.

Hơn nữa, tình huống của những người khác là như thế nào?

Có Thất Tinh Tông, có Thanh Vân Châu, thoạt nhìn có hơi phức tạp.

Thấy bọn họ đánh đến hừng hừng khí thế, đánh đến đất trời u ám, thấy Ninh Minh Thành đầu tàu gương mẫu càng đánh càng hăng đánh bại thủ lĩnh bầy yêu trong sơn cốc, Thẩm Ly Huyền cũng hành động.

Nhìn thấy hắn cầm kiếm vọt lên, mấy tiểu yêu may mắn thoát c.h.ế.t lúc nãy tức khắc trở nên kích động.

“Trời ơi trời ơi, Nguyên Anh nhân loại kia hắn đánh rồi!”

“Hắn có phải muốn cứu thủ lĩnh của chúng ta không? Nhanh lên a! Aaa! Không kịp nữa rồi, thủ lĩnh không còn nữa!”

“Không sao, báo thù cho thủ lĩnh của chúng ta cũng được, sau khi an toàn thì lại chọn ra thủ lĩnh khác, việc chọn thủ lĩnh này các ngươi cảm thấy ta thì sao?”

Lúc đó, Ninh Minh Thành vừa mới một kiếm g.i.ế.c yêu quái bạch tuộc, đang chuẩn bị ném t.h.i t.h.ể của nó vào giữa bầy yêu quái, tuyên cáo trận chiến này bọn họ đã thắng lợi.

Bỗng nhiên có một luồng khí thế vô cùng mạnh mẽ đánh về phía hắn, mang theo tức giận ngập trời và sát khí đầy người, mà có chút quen thuộc.

Trong lòng Ninh Minh Thành hoảng hốt, quay đầu lại vung kiếm ngăn cản, nhưng khi kiếm của hắn đụng tới kiếm của đối phương, toàn bộ cánh tay bị chấn đến nỗi tê dại.

Giây tiếp theo, khi hắn thấy rõ người tới, nội tâm lộp bộp kêu lên một tiếng, xong rồi.

“Nhị, nhị sư huynh, huynh đừng có, huynh nghe đệ giải thích, cứu với!”

Tiếng kêu thê lương của Ninh Minh Thành kinh động cả người lẫn yêu quái ở đây, bọn họ cùng nhau quay đầu nhìn về phía hắn.

Chỉ thấy Ninh Minh Thành vừa nãy còn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, g.i.ế.c vô số yêu quái đến lúc này bị một tu sĩ nhân loại không biết từ đâu tới đánh cho một chưởng bay luôn.

Độ cong hắn rơi xuống giống như đường parabol tuyệt đẹp, tiếng kêu thê thảm của hắn có thể nói là lay động toàn trường.

“Ác thật! Tu sĩ nhân loại cấp bậc Nguyên Anh này là tới từ nơi nào thế? Chiến thần của chúng ta bị đánh một cái bay mất rồi!”

“Xong rồi xong rồi, lúc này có phải là không đánh thắng hay không, hiện tại có phải lui quân hay không? Đánh không được trận này cũng ta còn có thể đánh trận khác, bảo đảm tính mạng mới quan trọng!”

“Được cứu rồi được cứu rồi! Chúng ta được cứu rồi! Đây khẳng định là cứu binh thủ lĩnh mời đến! Nhưng mà, vì sao thủ lĩnh của chúng ta lại quen biết tu sĩ nhân loại? Hơn nữa còn là đại Nguyên Anh!”

“Nói không chuẩn, ngươi nhìn dáng vẻ tức giận kia của hắn, hiển nhiên là động thủ thật sự! Chắc là bởi vì thủ lĩnh bị đánh chết, hắn vô cùng căm hận đối phương, thù g.i.ế.c vợ không đội trời chung!”

“Giết vợ? Thủ lĩnh của chúng ta không phải là nam sao?”

“Vậy thì phải giải thích thế nào? Tu sĩ nhân loại này cũng không thể là cha hoặc con của thủ lĩnh. Hắn tức giận như vậy, nói hắn cùng với thủ lĩnh chỉ là bạn bè bình thường, ngươi có tin không?”

!!!

Thật là mở mang đầu óc!

Trong khi đám tiểu yêu còn đang đoán hươu đoán vượn ăn ốc nói mò nói không ngừng, Thẩm Ly Huyền lại một lần nữa đánh về phía Ninh Minh Thành.

Thấy mình lại sắp bị đánh,Ninh Minh Thành vừa lăn vừa bò chạy đi, nhưng mà vô dụng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-227-nhi-su-huynh-nghe-de-giai-thich.html.]

Thực lực của Thẩm Ly Huyền nghiền áp, dẫn tới hắn không thể chạy trốn, lại bị đánh một chưởng nữa, lại một lần nữa người bị quăng ra ngoài.

Nhị sư huynh quả nhiên giữ lời hứa, hắn nói đánh là đánh thật sự, không nương tay chút nào!

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Thấy Ninh Minh Thành chuẩn bị lại chịu chưởng thứ ba, Diệp Linh Lang vội bay qua ngăn Thẩm Ly Huyền lại.

Thẩm Ly Huyền cảm giác có người bay về phía hắn, hắn đang chuẩn bị quay đầu đánh một chưởng, khóe mắt hắn lại nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp nhỏ bé kia.

Một khắc kia, hắn vội vàng thu chưởng lực trở về.

Hắn vừa thu lại, Diệp Linh Lang nhân cơ hội nâng bàn tay lên, một chưởng đánh vào n.g.ự.c của Thẩm Ly Huyền.

Thẩm Ly Huyền chỉ bị ấn nhẹ nhàng một cái vào ngực, không có chút linh lực nào: ???

Diệp Linh Lang thừa dịp những người khác không nhìn thấy, lén lút hô lên một tiếng nhị sư huynh: !!!

“Nhân loại Nguyên Anh nhỏ bé kia cũng dám lỗ mãng trước mặt bản công chúa! Hôm nay nhất định phải khiến cho ngươi biết sự lợi hại của bản công chúa!”

Diệp Linh Lang vừa nói, lại một chưởng nữa đánh vào n.g.ự.c của Thẩm Ly Huyền.

Thẩm Ly Huyền ngây người một giây đồng hồ, sau đó một chút dấu hiệu đều không có, “bịch” một tiếng ngã xuống đất.

Cả đời này chưa từng trải qua chuyện này, cũng biết tư thế ngã xuống như thế này đúng hay chưa.

Chắc ý của tiểu sư muội là như thế này nhỉ? Là muốn diễn phải không? Có thể hơi đơ một chút không? Có cần phải phun ra m.á.u không?

Cái này khó thật!

Có chút hâm mộ Lục sư đệ, rốt cuộc là hắn hộc m.á.u thật sự, không cần phải để ý là diễn có được không.

Sau khi ngã xuống thì sao? Là phải nhắm mắt hay mở mắt, là không cam lòng hay nhận thua xin tha?

Thất quá nhiều thứ phải học.

Vì sao lục sư đệ có thể diễn tự nhiên như vậy, hắn bình thường ở trong tông môn đều nghiên cứu mấy thứ này hay sao? Người này có đứng đắn không?

Thẩm Ly Huyền ngã xuống đất mặt nghiêm túc, trong lòng thấp thỏm, cả người rất khẩn trương.

Trong khi hắn còn đang lo sợ bất an, toàn bộ sơn cốc bộc phát ra một loạt tiếng gào kích động, một nửa nhóm tiểu yêu hét lên, một nửa nhóm khác còn đang phát ngốc.

“Công chúa điện hạ bách chiến bách thắng!”

“Công chúa điện hạ dũng mãnh phi thường vô địch!”

“Công chúa điện hạ kinh diễm bốn phương, uy chấn tám hướng!”

Bọn họ kêu lên điên cuồng, đám tiểu yêu trong sơn cốc kia cũng dừng chống cự, cùng nhau hô lên, dung nhập vào vô cùng nhanh.

“Trời ơi, về sau chẳng phải là mỗi ngày đều có thể thưởng thức sắc đẹp của công chúa hay sao?”

“Theo ta biết thì đêm nay còn được ăn thêm cơm, công chúa điện hạ có gia vị bí truyền, ta thèm từ lâu rồi, rốt cuộc nàng cũng tới thu thập chúng ta!”

“Công chúa xinh đẹp! Công chúa vô địch! Ta nguyện ý thề sống c.h.ế.t nguyện trung thành với công chúa điện hạ!”

Diệp Linh Lang đứng ở đó, mặt hướng về đám yêu quái, đắc ý nhận bọn họ quỳ lạy, vui vẻ nghe bọn họ kêu gọi, nóng bỏng cảm nhận sự sùng bái của bọn họ.

Thẩm Ly  Huyền đến lúc này vẫn còn nằm trên mặt đất không có ai quan tâm kỹ thuật diễn của hắn như thế nào: …

Cho nên, chắc là không làm hỏng chứ?

Lúc này, sơn cốc nguyên bản ồn ào nhốn nháo dần dần an tĩnh trở lại.

Thẩm Ly Huyền còn đang nghi hoặc, đã nhìn thấy ngón tay của Diệp Linh Lang nhẹ nhàng động, băng tuyết rơi ở trên trán hắn.

“Đứng lên đi, từ nay về sau ngươi là tu binh mới thu được của bản công chúa!”

Thẩm Ly Huyền từ trên mặt đất đứng lên, hắn ngốc ngốc nhìn Diệp Linh Lang vài giây, mãi cho đến khi Ninh Minh Thành che n.g.ự.c lại, bò lên từ mặt đất hô to một tiếng.

“Nguyện vì công chúa điện hạ cống hiến sức lực!”

Thẩm Ly Huyền vừa được chỉ điểm lập tức hiểu rõ, hóa ra là phải diễn như vậy, lục sư đệ quả nhiên quá chuyên nghiệp.

“Nguyện vì công chúa điện hạ cống hiến sức lực!”

Loading...