Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 224: Nam nhân này là đoạn tình tuyệt ái ư?
Cập nhật lúc: 2025-03-12 18:09:06
Lượt xem: 16
Trái tim của Tạ Lâm Dật lại càng đau đớn.
Đau đến nỗi hoa mắt, sống không còn gì luyến tiếc nữa, chuẩn bị ngất xỉu.
Nhưng mà, giây tiếp theo đã bị hai bàn tay của Ninh Minh Thành tát cho tỉnh.
“Làm gì thế? Ngươi muốn ăn vạ à?”
“Ninh sư huynh không cần lo lắng, huynh không có g.i.ế.c hắn, về sau ta chắc chắn sẽ làm chứng cho huynh!”
“À thế à, vậy thì ngươi c.h.ế.t đi!”
…
Lòng người thật quá hiểm ác!
“Ninh sư huynh, ngươi có thể mang chúng ta rời đi không, ta muốn đi theo huynh!” Doãn Thi Hàm liếc nhìn Tạ Lâm Dật: “Ta còn muốn sống, ta muốn báo thù cho cha ta!”
Thật ra trên đường đi, nói là đệ tử Thất Tinh Tông cứu các nàng cũng không đúng, nhiều nhất là khi chạy nạn thì gặp nhau, sau đó cùng nhau đồng hành.
Bởi vì tuy các nàng bị thương, nhưng trên người có nhiều pháp bảo, sức chiến đấu cũng ngang bằng với đệ tử Thất Tinh Tông, nhiều lắm là sóng vai chiến đấu chứ không coi như là bọn họ cứu, cho nên các nàng cũng không muốn cùng chịu c.h.ế.t với Tạ Lâm dật.
Đặc biệt là loại cách c.h.ế.t ngu ngốc này.
Ngược lại là Ninh Minh Thành, từ lúc gặp được hắn, nàng không phải chịu thiệt tí nào nữa. Hắn thậm chí có thể từ trong tay đám yêu quái đưa các nàng ra ngoài. Như thế này chẳng phải là đáng tin hơn nhiều so với Tạ Lâm Dật tự thân khó bảo toàn ư?
Ninh Minh Thành thở dài, sống c.h.ế.t của Tạ Lâm Dật có thể mặc kệ, nhưng Doãn Thi Hàm vô tội, hắn đúng là không có cách nào mặc kệ nàng được.
“Tạm thời ta không thể rời đi được, hay là trở về cùng với ta đi!”
“Được”
Doãn Thi Hàm cũng không cần hỏi gì nữa, cứ thế đi theo phía sau Ninh Minh Thành.
“Ngươi không hỏi ta vì sao phải quay lại sao?”
“Ta tin tưởng huynh!”
“Ngươi tin tưởng hắn cái gì? Ngươi biết đám người Thanh Huyền Tông bọn họ đều như thế nào không, thế mà đã tin tưởng hắn!”
Đến lúc này Tạ Lâm Dật cảm thấy vô cùng không ổn, nhịn không được mà kêu to, một người hai người đều thấy hắn chướng mắt, vì sao lại thế?
“Nếu không thì ta còn có thể tin ai?”
…
Đúng là tuyệt sát, Tạ Lâm Dật bị knock out sau một chiêu.
“Bỏ đi, tâm trạng của hắn không tốt lắm, để hắn yên đi!”
Tạ Lâm Dật thở dải, dốt cuộc hắn cũng nói tiếng người.
“Chúng ta đi thôi, đừng quấy rầy hắn!”
!!!
Tạ Lâm Dật đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy Ninh Minh Thành thật sự đi rồi, Doãn Thi Hàm và thị nữ của nàng cũng đi theo sau hắn, ngay cả hai đồng môn Thất Tinh Tông cũng đi cùng hắn luôn.
“Hai người các ngươi cũng muốn phản bội ta sao?”
“Đại sư huynh, đi theo Diệp Linh Lang cùng lắm là mất tiền, đi theo Diệp Dung Nguyệt là bỏ mạng đó, chúng ta lại không yêu nàng đến mức mất lý trí, không đến mức đó!”
…
Yêu nàng đến nỗi mất đi lý trí.
Bạo kích đến từ đồng môn, cắt đứt cái dây cuối cùng của Tạ Lâm Dật.
“Ninh sư huynh, cho chúng ta đi cùng với huynh đi. Tiểu sư muội nhà ngươi nói gì chúng ta sẽ làm nấy, thậm chí về sau làm đội cổ vũ cho nàng cũng được, chúng ta không có ý gì xấu.”
“Thôi, xem hai ngươi còn khá thành thật, chưa từng nói xấu tiểu sư muội của ta, chắc là nàng không ngại thu thêm hai người đâu.”
“Cảm ơn Ninh sư huynh, cảm ơn Diệp sư muội, cảm ơn Thanh Huyền Tông!”
Thấy bọn họ càng ngày càng đi xa, Tạ Lâm Dật vội vàng đuổi theo.
Đã nói Ninh Minh Thành đưa bọn họ rời đi, kết quả cuối cùng chỉ có bản thân hắn rời khỏi đội ngũ, làm sao mà như thế được?
“Này, Tạ huynh? Không phải là nên đòi sống đòi c.h.ế.t hay sao? Vì sao tình yêu cuộc sống lại mạnh mẽ thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-224-nam-nhan-nay-la-doan-tinh-tuyet-ai-u.html.]
Tạ Lâm Dật nhăn mày không nói gì, nhưng mà cứ đi theo.
“Thương tâm cũng chỉ chưa đầy mười lăm phút, đau lòng cũng không dám tự hại mình, xem ra tình cảm của ngươi cũng bình thường thôi!”
….
Ở hang ổ yêu tộc, Diệp Linh Lang đang ngồi trên ghế lá cây đả tọa tu luyện, vừa nghe được tiếng động thì nàng mở mắt.
Ồ, vì sao tù binh của nàng chạy trốn toàn bộ, đến giờ lại toàn bộ quay lại thế này?
Thật giống như rủ nhau đi vệ sinh mà thôi.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
Diệp Linh Lang vèo một cái, chạy tới trước mặt bọn họ.
“Sao lại thế? Không tìm được à? Không thể nào!”
Ninh Minh Thành thở dài, vẻ mặt nghiêm túc trả lời Diệp Linh Lang
“Tiểu sư muội, kể chuyện cười cho muội nghe, chúng ta bị ăn vạ!”
???
Thời gian một đêm thoáng chốc đã trôi qua, thời gian không vì người ta buồn mà ngừng lại.
Tạ Lâm Dật một đêm không ngủ, trạng thái còn chưa điều chỉnh xong đã bị Diệp Linh Lang chộp tới tranh đấu giành thiên hạ cho nàng.
Sáng sớm Diệp Linh Lang đã điểm binh xuất chinh, nàng ngồi trên người thú cưỡi rùa đen, Doãn Thi Hàm cùng với thị nữ của nàng chính thức trở thành nha hoàn bên cạnh công chúa điện hạ.
Bốn tu sĩ nhân loại lúc trước bị bắt giữ làm tù binh theo thủ hạ binh tôm tướng cua của nàng cùng nhau đấu tranh anh dũng.
Ngày hôm qua Diệp Linh Lang phái người đi tìm hiểu vị trí trai yêu đã dùng sắc đẹp lừa đi mảnh nhỏ Thương Thủy Châu trong tay tên cá nóc yêu kia.
Vì thế, từ sáng sớm nàng đã dẫn dắt một trăm binh tôm tướng cua cùng với bốn tù binh nhân loại hướng đến địa bạn của trai yêu.
Lúc đó, đám trai yêu đang ngâm mình trong linh trì, từng con một đều thoải mái nhắm mắt, lại còn chưa tỉnh ngủ, khi nghe được tiếng động mới lười biếng mở mắt ra.
Thấy một màn này, tiểu yêu bên phía Diệp Linh Lang ngay lập tức tăng lên hỏa khí, nhanh chóng trở nên tích cực hơn nhiều, hỏa lực cũng đột nhiên lớn vô cùng.
Đồ khốn nạn, mảnh nhỏ kia của bọn họ không được hưởng thụ, thế mà đám yêu bên cạnh lại thoải mái dễ chịu như thế!
Xem chiêu đây! Đi c.h.ế.t đi!
Không cần Diệp Linh Lang phải tăng sĩ khí trước trận đấu, đám binh tôm tướng cua đã giống như được tăng lên sức mạnh, mang theo thâm cừu đại hận mà vọt lên, nhanh chóng tấn công vào.
Trước khi nàng tới đám tiểu yêu không đến đây trả thù không phải là không có lý do, bởi vì số lượng yêu quái ở đây có khoảng một trăm rưỡi, gấp rưỡi so với bọn hắn, bọn họ không có ưu thế được.
Nhưng hiện tại có thêm sự hỗ trợ của tu sĩ nhân loại, lại còn có sự căm giận ngút trời, khí thế của bọn họ vô cùng mạnh mẽ, thẳng tiến không lùi, g.i.ế.c sướng chân sướng tay.
Diệp Linh Lang ở trên lưng rùa đen nhìn mà thấy vui vẻ, tấm tắc khen.
Cả đời này đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nhiều hải sản đánh nhau như vậy đó!
Hồi trước đi siêu thị mua hải sản cũng không phải là chưa từng nhìn thấy chúng nó đánh nhau ở hồ nuôi, nhưng còn lâu mới chấn động bằng lúc này.
Đúng lúc này, Ninh Minh Thành dẫn đầu vọt tới tận bên trong cùng, mắt thấy sắp tới linh trì để đoạt lại mảnh nhỏ, thì trai yêu kia xuất hiện.
Yêu quái cấp bậc Nguyên Anh, đã hoàn toàn hóa hình, tuy không phải là quốc sắc thiên hương, nhưng ở giữa một đám dưa vẹo táo nứt cũng coi là mi thanh mục tú, trách không được cá nóc yêu đã thích đến nỗi mất đi lí trí.
“Tiểu tù binh, nếu ngươi đánh không thắng, một năm tới đi đâu ta cũng mang theo ngươi đó!”
!!!
Ninh Minh Thành ngay lập tức đã vào tư thế đánh nhau, tiến đến trai yêu trước mặt.
Sai lầm lần trước, cả đời này hắn không thể tái phạm.
Trai yêu kia không dự đoán được, một Kim Đan nho nhỏ ở phía đối diện có thể đánh ra khí thế của Nguyên Anh, hắn thật là mạnh, hắn thật là hung dữ, hắn cũng thật là đẹp trai!
Thấy sắp đánh không lại, nàng vội thả ra mị hương của nàng bay bay, chuẩn bị dùng sắc đẹp để dụ dỗ hắn.
Ai ngờ, mị hương bay ra còn chưa đụng tới Ninh Minh Thành, hắn đã g.i.ế.c tới trước mặt nàng.
Khi lời nói của nàng còn chưa có xuất khẩu, một kiếm đã chấm dứt nàng, vừa nhanh vừa tàn nhẫn, không giữ lại chút đường sống nào.
Lúc này, trai yêu chỉ còn lại một suy nghĩ.
Nam nhân này là đoạn tình tuyệt ái hay sao?
Vì sao… tàn nhẫn như thế?