Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 223: Ngươi có biết ta đau khổ đến mức nào không?

Cập nhật lúc: 2025-03-12 18:09:04
Lượt xem: 18

Ở phía trước, bên cạnh một đống lửa, tuy rằng cách một tầng hơi nước mênh mông, nhưng những hành động của Diệp Dung Nguyệt thì ai ở đây cũng nhìn rõ.

Vừa lúc đó, Diệp Dung Nguyệt ở bên cạnh đống lửa đứng phắt dậy, vẻ mặt nàng vô cùng phẫn nộ móc ra ngọc bài từ bên trong nhẫn dùng sức đập, đập lên thân cây.

“Ầm” một tiếng, ngọc bài kia bị đập nát, có thể thấy nàng dùng sức lực lớn thế nào để đập.

Lúc đó, mấy người Tạ Lâm Dật đang đi ở trong rừng tối cũng không dùng dạ minh châu để chiếu sáng, trong sương mù mênh mông, cũng không ai thấy được bọn họ.

“Dung Nguyệt, muội đừng giận, vì Tạ Lâm Dật mà tức ảnh hưởng đến sức khỏe của ngươi căn bản không đáng giá!”

“Tạ Lâm Dật là đồ vật gì chứ? Mấy ngày nay tới giờ chưa làm được gì cho ta, còn ba lần bốn lượt cần ta phải thu thập cục diện rối rắm cho hắn. Cùng là đại sư huynh, mà đại sư huynh của Diệp Linh Lang có thể đánh bại tất cả những người khác đoạt giải nhất, đại sư huynh của ta hơi tí lại tìm ta để cầu cứu, một tin nhắn không thèm để ý thì gửi nhiều lần, vì sao hắn không c.h.ế.t đi chứ!”

“Dung Nguyệt, nếu muội thật sự tức giận, ta đi g.i.ế.c Tạ Lâm Dật đó cho ngươi là được, hắn không phải ở gần đây hay sao? Tìm hắn chắc là rất dễ đúng không?”

“Không cần, không đáng phải lãng phí thời gian vì loại phế vật này. Ta còn chưa tìm được Cửu Chuyển Linh Đan đâu, ta cần phải đến trước một bước, tuyệt đối không để Diệp Linh Lang đoạt trước. Lần này không chỉ cướp ở phía trước nàng, ta còn phải chờ ở đó nữa.”

Diệp Dung Nguyệt cười lạnh một tiếng, ngay cả hơi nước đặc sệt ở đây cũng không thể che lấp được hận ý trong đáy mắt nàng.

“Ta phải đợi nàng tới đoạt, chờ nàng đi vào bẫy rập của ta, sau đó dùng phương pháp tàn nhẫn nhất khiến cho nàng sống không bằng chết! Ta phải đòi lại toàn bộ những nhục nhã lúc trước của ta!”

“Được rồi, ta cùng đi với muội, muội làm gì ta cũng đi với muội.” Hứa Thiên Du nói: “Chỉ là, muội chắc chắn nàng sẽ đến Thanh Vân Châu ư?”

“Nàng đã ở đây rồi!” Diệp Dung Nguyệt cười ngoan độc: “Lần này nhất định không để nàng sống đi ra ngoài.”

“Vậy còn Tạ Lâm Dật thì sao?”

“Không cần quan tâm đến hắn, nếu trên đường gặp gỡ thì có thể giết. Ta chỉ cần nghĩ đến hắn đã nghĩ đến bản thân bị liên lụy trả linh thạch cho Diệp Linh Lang. Từ trước tới giờ ta có thể rộng lượng tha thứ cho bọn họ, nhưng kể từ khi biết Diệp Linh Lang vẫn luôn ác ý nhằm vào ta, ta chỉ cảm thấy ghê tởm lại nhục nhã.”

Hứa Thiên Du cười gật đầu.

“Thật ra ta có ý kiến này rất hay, nếu thật sự gặp được Tạ Lâm Dật cũng coi như là chuyện tốt, chúng ta có thể g.i.ế.c hắn giá họa cho Diệp Linh Lang, rốt cuộc bọn họ có thù oán, tất cả đệ tử dưới trướng sư phụ ngươi đều biết.”

“Nếu thật sự gặp, cũng có thể làm như thế, chính hắn là phế vật thì đừng trách ta tàn nhẫn. Rốt cuộc nếu ta không g.i.ế.c hắn thì Diệp Linh Lang cũng sẽ giết, c.h.ế.t trong tay ta thì ít nhất cũng không đáng tiếc.”

Hứa Thiên Du nhìn Diệp Dung Nguyệt, trên mặt càng tươi tắn.

“Dung Nguyệt, vậy nếu gặp được Tư Ngự Thần thì sao?”

Diệp Dung Nguyệt ngay lập tức nhăn chặt lông mày.

“Đang yên đang lành ngươi nhắc đến hắn làm gì?”

“Ta đang tò mò, hắn ở Võ Hội Đỉnh Phong bại trận dưới tay Bùi Lạc Bạch, không những không tìm lại được mặt mũi cho muội, lại hại muội mất mặt. Hắn biết muội bị ấm ức, không những không muốn báo thù cho muội, ngược lại khuyên muội không nên so đo với Diệp Linh Lang. Người như vậy, trong lòng muội còn có hắn hay sao?”

“Hắn đúng là có lỗi với ta, nhưng ngươi thì sao? Ngươi nhất định phải chọc vào nỗi đau của ta hay sao? Nhất định phải khiến ta khó chịu sao?”

“Ta không có ý đó, ta chỉ không nghĩ tới…” Hứa Thiên Du nói nhỏ lại, biểu cảm trên mặt rất là mất mát: “Muội để ý hắn như vậy, mặc dù hắn gây tổn thương đến muội, vậy mà vẫn còn nhớ thương hắn.”

“Vậy thì sao? Hiện tại ngươi sẽ rời khỏi ta hay sao?”

Diệp Dung Nguyệt thở dài một hơi, nhìn rất là khổ sở.

“Vậy ngươi đi đi, một mình ta cũng có thể, ta tự mình đi tìm Cửu Chuyển Linh Đan, ta tự mình tìm Diệp Linh Lang báo thù, ta tự mình cũng có thể làm xong những chuyện đó. Chúng ta vĩnh viễn đừng gặp lại nữa.”

Sau khi nói xong, Diệp Dung Nguyệt xoay người đi, Hứa Thiên Du gấp gáp đến nỗi nhanh chóng chạy theo.

“Ta không có ý này, làm sao có thể rời khỏi muội? Làm sao có thể bỏ muội một mình ở một nơi nguy hiểm thế này chứ?”

Diệp Dung Nguyệt thấy hắn sắp theo kịp, khi rời đi bước nhanh hơn rất nhiều, Hứa Thiên Du thấy nàng thật sự muốn đi lại càng sốt ruột.

“Dung Nguyệt, xin lỗi, muội đừng giận.”

“Đừng xin lỗi, ngươi có sai gì đâu, là ta sai!”

“Không phải!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-223-nguoi-co-biet-ta-dau-kho-den-muc-nao-khong.html.]

Hứa Thiên Du vừa đuổi theo vừa dỗ dành, hai người nhanh chóng đi xa, chỉ còn lại một đống lửa chưa dập bỏ cùng với sáu người bên trong sương mù tối tăm.

“Tạ huynh, sư muội của ngươi chạy rồi, ngươi còn không mau đuổi theo?” Ninh Minh Thành nhắc nhở.

“Đuổi cái gì mà đuổi? Ngươi không nghe thấy sao? Nàng chỉ cần gặp sẽ g.i.ế.c ta!” Tạ Lâm Dật rống lên!

“Sao có thể chứ? Nàng là sư muội của ngươi, không phải tiểu sư muội của ta, tiểu sư muội của ta sẽ hại ngươi, nhưng sư muội cường đại của ngươi chỉ bảo vệ ngươi thôi!”

???

Sao lời này lại quen thuộc thế nhỉ?

Diệp

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Đây không phải là vừa nãy Ninh Minh Thành đưa hắn đi tìm Diệp Dung Nguyệt, hắn tự nói ra hay sao?

Tạ Lâm Dật tức khắc đổ m.á.u ở trong lòng.

“Có phải ngươi cố ý không? Ngươi cố ý chọc vào miệng vết thương của ta có phải không?”

“Không có đâu, ngươi tự cho mình quá quan trọng rồi, ta chọc vào miệng vết thương của ngươi làm gì? Ta có rảnh đâu! Ta chỉ sợ không thể tiễn được ngươi, lại phải chịu trách nhiệm với ngươi thôi!”

Trong n.g.ự.c Tạ Lâm Dật đau nhức một trận, khí huyết cuồn cuồn cuộn, hắn vội che lại ngực, tránh cho chính mình không chịu nổi nỗi đau này.

“Ngươi có lương tâm hay không? Ta đã đến mức này rồi, ngươi còn nói mát như thế, ngươi có biết ta đau đến mức nào không?”

“Không biết, có phải ta đau đâu?”

“Nếu có một ngày ngươi cũng bị tiểu sư muội của ngươi phản bội, ta xem ngươi có thể cười được hay không!”

Ninh Minh Thành nói.

“Ai da, ngươi vừa nói ta lại nhịn không được mà muốn đánh cược với ngươi một lần, cũng không cần nhiều, chỉ cần một vạn linh thạch thôi. Nếu ngày nào đó tiểu sư muội phản bội ta, ta sẽ cho ngươi một vạn linh thạch, trước khi nàng phản bội ta, ngươi cho ta một vạn linh thạch, được không?”

Tạ Lâm Dật mở to hai mắt, tức giận đến nỗi tay cũng run run.

“Đã đến nước này rồi, ngươi vẫn còn muốn lừa tiền ta!”

“Cũng không phải, biết đâu đến ngày nào đó tiểu sư muội phản bội ta!”

Tạ Lâm Dật vốn rất muốn khóc, hắn bị sư muội mà hắn yêu thương mắng một trận, đuổi giết, phản bội, hắn thật sự khổ sở, khổ đến nỗi trái tim cũng tan nát.

Nhưng Ninh Minh Thành này có thể cứng rắn mà khiến cho nước mắt của hắn áp bức trở lại, hắn tức giận đến nỗi tim gan đều đau, đau hơn cả lúc nãy.

Rõ ràng là hắn muốn lừa tiền, làm sao Diệp Linh Lang có thể…

Nghĩ đến đây, Tạ Lâm Dật càng tức, vì sao hắn lại chắc chắn Diệp Linh Lang nhất định sẽ không phản bội đồng môn chứ?

“Này? Vì sao ngươi không nói gì? Ngươi che n.g.ự.c làm gì? Ta đã đưa ngươi đến đây rồi, ngươi mau đuổi theo sư muội của ngươi đi, ngàn vạn lần đừng ăn vạ ta, tiểu sư muội của ta có thù oán với ngươi, chúng ta không đi cùng một đường.”

Tạ Lâm Dật hung dữ ngẩng đầu.

“Ngươi đừng có mơ, ta cứ ăn vạ ngươi đấy, có bản lĩnh thì g.i.ế.c ta đi!”

Ninh Minh Thành trợn tròn hai mắt.

“Thi Hàm, ngươi chứng kiến, hôm nay nếu hắn g.i.ế.c ta, nhất định ngươi phải trở về báo cáo với minh chủ, bảo hắn phải đền mạng cho ta.

Doãn Thi Hàm sửng sốt.

“Vậy chuyện sư muội của ngươi muốn g.i.ế.c ngươi, có cần ta cũng báo cáo luôn không?”

Loading...