Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 222: Lợi dụng xong rồi cũng nên vô tình vứt bỏ.
Cập nhật lúc: 2025-03-12 18:09:02
Lượt xem: 17
Diệp Linh Lang nghĩ lại một chút trong nguyên tác.
Trong nguyên tác, Diệp Dung Nguyệt cũng đã tới nơi này, chỉ là nàng không đi cùng với Thất Tinh Tông mà đi theo nam nhị, là hồ tộc yêu giới Hứa Thiên Du.
Lúc trước hai người bọn họ ở Thanh Vân Châu đi một vòng vừa g.i.ế.c yêu quái vừa tìm bảo vật, sau khi tìm được Cửu Chuyển Linh Đan do thành chủ đánh rơi mới hội hợp với Thất Tinh Tông, sau đó liên hợp mấy đại tông môn cùng nhau g.i.ế.c đại yêu, cứu vớt Thanh Vân Châu.
Tính toán thời gian, lúc này chắc là nàng còn đang lang thang ở Thanh Vân Châu, có khi còn ở gần đây.
Hoặc là nói như thế nào mà quỹ đạo của Diệp Dung Nguyệt với nàng luôn luôn trùng hợp như thế, nơi nàng đến có thể dễ như trở bàn tay mà tìm được Diệp Dung Nguyệt.
Cũng tốt, hiện tại nàng không tiện đưa Tạ Lâm Dật và con gái của thành chủ rời đi, không thì để Diệp Dung Nguyệt đưa đi thôi.
Nàng có hào quang vai chính ở Thanh Vân Châu sẽ an toàn, hơn nữa còn là sư muội của Tạ Lâm Dật, để nàng đưa người đi là hợp tình hợp lý nhất, vai chính miễn phí không cần phí hoài mặc kệ.
Hơn nữa, hiện tại bọn họ đã dựa vào mấy tù binh thành công đứng đầu bầy yêu quái, lợi dụng xong cũng nên vô tình vứt bỏ.
Lại nói, nàng sắp phải làm chuyện lớn, làm sao có thể mang theo bọn họ chứ!
Sau khi quyết định tốt, Diệp Linh Lang nói cho Ninh Minh Thành nghe kế hoạch một lần, nói xong thì bảo hắn quay trở lại.
Ninh Minh Thành bước đi nhàn nhã trở về, tư thế kia không giống như trở về bị giam, mà giống như trở lại đây để an ủi tù binh.
“Tạ Lâm Dật, coi như ngươi gặp may, tiểu sư muội của ta quyết định cứu ngươi, để ngươi rời khỏi đây!”
Tạ Lâm Dật tức khắc sáng mắt, nàng rốt cuộc cũng có lòng tốt.
“Nhưng trước tiên ngươi phải trả tiền đã.”
…
Có vài người trời sinh ra đã xấu, không vì bất kỳ chuyện gì mà thay đổi.
Hắn cũng không nên ôm chờ mong gì vào Diệp Linh Lang.
Vì thế, Tạ Lâm Dật nghiến răng nghiến lợi bắt đầu gom tiền, bản thân mình gom không đủ thì mượn chỗ các sư đệ.
Cũng may mọi người tạm thời tương đối giàu có, nếu không hắn còn phải duỗi tay hỏi con gái thành chủ nữa thì mặt già của hắn để đâu bây giờ?
“Cầm đi! Đời này chúng ta không ai nợ ai!”
“Ngươi có thể đừng lần nào nói chuyện cũng không nghĩ thế chứ? Cái gì mà không ai thiếu ai? Tiểu sư muội của ta là chủ nợ được không, chỉ có một mình ngươi nợ thôi!”
…
Loại lời nói ảnh hưởng tới mặt mũi thế này, đừng nói chi tiết có được không?
Vì thế, sau khi Tạ Lâm Dật thanh toán xong tiền nợ, Ninh Minh Thành gọi cả con gái của thành chủ tới đây nữa.
“Đêm nay, sau khi trời tối, ta sẽ mang các ngươi rời khỏi đây. Tạ huynh, ngươi mau dùng phương thức liên lạc của Thất Tinh Tông các ngươi để liên lạc với sư muội Diệp Dung Nguyệt, ta sẽ giao các ngươi cho nàng, tới chỗ nàng thì các ngươi sẽ an toàn.”
Nghe xong lời này, Tạ Lâm Dật cùng với con gái của thành chủ mở to hai mắt.
“Sư muội nhà ta đang ở gần đây sao?”
“Ninh sư huynh không cùng đi với chúng ta sao?”
“Đúng vậy!”
“Vì sao ngươi biết?”
“Sư muội của ta nói có tiểu yêu nhìn thấy nàng.”
Nghe thấy lời này, Tạ Lâm Dật vội cúi đầu sử dụng ngọc bài, sư muội ở gần đây, không ngờ sư muội của hắn lại ở gần đây.
Được cứu rồi được cứu rồi, sư muội nhà hắn dạo này càng ngày càng lợi hại, đi theo nàng là an toàn nhất
“Nơi này rất nguy hiểm, vì sao ngươi không đi với chúng ta?”
Tạ Lâm Dật ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
Nguy hiểm cái gì chứ, sư muội nhà người ta còn đang uy phong hiệu lệnh đám yêu quái đó, cần gì người khác phải lo lắng chứ!
“Nếu tất cả đi rồi bọn họ sẽ đuổi theo, quan trọng phải có một người ở phía sau ngăn bọn họ lại, nếu không thì sẽ không ai chạy thoát được.”
“Nhưng mà…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-222-loi-dung-xong-roi-cung-nen-vo-tinh-vut-bo.html.]
“Đừng có nhưng mà, thân là đệ tử Thanh Huyền Tông, giúp đỡ chính nghĩa, hy sinh cái tôi là chuyện bình thường, các ngươi an toàn rời đi là tâm nguyện lớn nhất của ta.”
Nghe thấy lời này, con của thành chủ cảm động rơi nước mắt.
Tạ Lâm Dật nhịn không được lại ngẩng đầu nhìn.
Tuổi còn trẻ thật dễ lừa, nhưng nói đi nói lại, lúc trước khi mình cứu nàng cũng không thấy nàng cảm động như vậy.
Thôi kệ đi, tiếp tục phát tin tức cho sư muội, cho dù ai cũng không quan trọng bằng sư muội.
“Ninh sư huynh, nếu chúng ta có thể an toàn rời đi, ta nhất định sẽ nhờ minh chủ phái người tới cứu ngươi.”
“Cảm ơn nhưng mà không cần đâu. Một mình ta dễ chạy thoát, nhưng nếu có nhiều đệ tử rơi vào, chẳng may ta còn phải quay đầu lại cứu bọn họ.”
Con gái thành chủ vừa nghe thì cũng thấy có lý, hắn mạnh thật sự.
“Ninh sư huynh, tên ta là Doãn Thi Hàm, ở đây cảm ơn ngươi hy sinh và chiếu cố, ơn này Thi Hàm khắc trong tim.”
“Đừng khách khí, đây là bổn phận của đệ tử Thanh Huyền Tông.”
Cuối cùng Tạ Lâm Dật vẫn nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn lên, mở miệng ngậm miệng đều là Thanh Huyền Tông, chuyến này cứu các nàng chẳng lẽ không có Thất Tinh Tông ư?
Thất Tinh Tông, Tạ Lâm Dật, nhớ kỹ trở về trước mặt minh chủ phải nói một trăm tám mươi lần!
“Không sai, đây cũng là bổn phận của đệ tử Thất Tinh Tông.”
Tạ Lâm Dật đột nhiên mở miệng, hai người ngước mắt nhìn về phía hắn, hơi sửng sốt một chút.
Rất bất ngờ mà xoát độ tồn tại.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
Sau khi cuộc nói chuyện đơn giản chấm dứt, bọn họ yên tĩnh chuẩn bị, đợi ban đêm tiến đến.
Khi màn đêm buông xuống, Thanh Vân Châu tràn đầy hơi nước cái gì cũng nhìn không thấy.
Tân thủ lĩnh Diệp Linh Lang, lấy rượu ra để thưởng cho đám yêu quái uống, lại thêm chút thuốc vào rượu để bọn hắn ngủ say, khiến cho lúc này bọn chúng đều ngủ rồi.
Nhưng nàng cũng không dám cho nhiều, chỉ sợ ngày mai đám tiểu yêu đó gọi cũng không tỉnh lại, ảnh hưởng đến kế hoạch đi đoạt lại Thương Thủy Châu của nàng, chỉ một chút cũng đủ cho đám người Ninh Minh Thành rời đi.
Thừa dịp xung quanh yên tĩnh, khi những tiểu yêu kia ngủ rồi, Ninh Minh Thành lén lút dẫn người rời đi.
Ban ngày, Diệp Linh Lang phái vài thám tử ra ngoài điều tra, giăng lưới khắp nơi đúng là khiến cho bọn họ gặp được Diệp Dung Nguyệt, trở về báo cáo vị trí của nàng với Diệp Linh Lang.
Sau khi đi được một đoạn đường, bốn phía vẫn đen nhánh, đừng nói là một bóng người, ngay cả ánh lửa cũng không thấy.
“Ninh huynh, không phải là huynh gạt chúng ta đấy chứ? Sư muội của ta vì sao sẽ ở nơi như thế này? Có phải ngươi cho rằng chúng ta biết quá nhiều về ngươi cho nên muốn gạt chúng ta ra đây g.i.ế.c người diệt khẩu không?”
Tạ Lâm Dật nhăn mày.
“Ngươi có đầu óc không? Ta muốn g.i.ế.c ngươi để diệt khẩu thì đến giờ xương cốt của ngươi đã thành một đống rồi, còn cần phải mang ngươi ra đây hay sao? Sư muội của ngươi đâu rồi? Liên lạc lâu như vậy nàng cũng không nói với ngươi là nàng ở chỗ nào ư?”
Lúc này, Tạ Lâm Dật nhăn cả mày lẫn mặt.
“Không phải chứ, hay là nàng muốn mặc kệ ngươi?”
“Không thể đâu! Không phải sư muội của ngươi, vì sao nàng có thể hại ta?”
“Ngươi nói cho rõ ràng, tiểu sư muội của ta chưa từng hại ngươi đâu!”
“Hiện tại không phải là lúc cãi nhau về chuyện này!”
“Ngươi đang bôi nhọ tiểu sư muội của ta, ta không thể nhịn được!”
“Được rồi, là ta sai rồi được không? Xin lỗi, ta không bao giờ chửi bới tiểu sư muội nhà ngươi! Không, không đúng, chờ ta tìm được sư muội của ta, cả đời này ta sẽ không bao giờ xuất hiện lại trước mặt các ngươi nữa!”
Tạ Lâm Dật nói xong thì lại cúi đầu phát tin tức cho Diệp Dung Nguyệt.
Lúc này, Ninh Minh Thành chỉ về phía trước một chút.
“Này, tìm được sư muội của ngươi rồi kìa!”
Tạ Lâm Dật quay đầu nhìn lại, thật đúng là Dung Nguyệt sư muội rồi!
Được cứu rồi, hắn rốt cuộc không cần phải lo lắng đề phòng, khắp nơi bị khinh bỉ!
Trong lòng hắn kích động chuẩn bị chạy về phía Diệp Dung Nguyệt, mà giây tiếp theo, toàn bộ cơ thể của hắn đã ngừng lại.
Nàng đang làm cái gì?