Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 221: Ngươi không hiểu! Ta là thật sự thảm.
Cập nhật lúc: 2025-03-12 18:09:00
Lượt xem: 22
Bên kia, nhóm người Ninh Minh Thành bị trông giữ lúc này đang ngồi ở dưới một gốc cây lớn nghỉ ngơi.
Mấy người Tạ Lâm Dật ở bên cạnh lấy thuốc mỡ bôi lên người.
“Này, Tạ Huynh, vì sao đôi mắt của huynh lại sưng lên?”
Ninh Minh Thành vừa hỏi, tay Tạ Lâm Dật đang bôi thuốc thì dừng một chút, nhưng không nói chuyện.
“Ta nhớ rõ ta mới là người phụ trách đánh nhau, mà ta còn chưa bị thương đâu, các ngươi mấy người làm ghi chú người đánh bạc lại bị thương nặng hơn cả ta thế?”
“Ngươi thì biết cái gì! Hiện tại ngươi là hồng nhân trước mặt công chúa, nỗi khổ của chúng ta ngươi căn bản không hiểu! Những tiểu yêu kia thật sự lúc vui vẻ thì ném một cái vây cá lại đây, không vui thì ném một cái càng cua lại đây, xem đánh nhau vui vẻ rung đùi đắc ý, càng tôm cũng chụp lên mặt chúng ta.”
“Nghe ra thì có vẻ cũng thảm thật!”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
“Ngươi không hiểu! Thảm hại hơn cũng có!”
“Thật sự vậy sao? Vậy mau nói cho ta nghe một chút.”
Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Ninh Minh Thành, Tạ Lâm Dật hung dữ liếc mắt nhìn hắn một cái, Thanh Huyền Tông không có ai là tốt hết!
Muốn nghe ư? Hắn không thèm nói đấy!
Tuy hắn không nói, nhưng trong đầu hắn vẫn không tự chủ được mà hồi tưởng chuyện thê thảm vừa mới xảy ra.
“Tên ta là Đại Lực, ta muốn đặt cược! Hai mươi linh thạch cược cho thủ lĩnh của chúng ta thắng!”
“Ta tên là Đạt Lợi, ta muốn đặt cược! Mười lăm linh thạch cược công chúa điện hạ thắng!”
???
“Sao tên của hai ngươi lại giống nhau?” (1)
“Tu sĩ nhân loại này có văn hóa hay không? Ta tên là Đại Lực, hắn tên là Đạt Lợi! Đại Lực không phải là Đạt Lợi, Đạt Lợi và Đại Lực cược không giống nhau, ngươi đừng có nhầm lẫn.!
“Đúng vậy, giống như thằng ngốc!”
…
“Ta tên là Đại Lực, ta muốn đặt cược! Mười linh thạch cược cho thủ lĩnh của chúng ta thắng!”
???
“Đại Lực không phải là con tôm vừa nãy sao?”
“Nói linh ta linh tinh! Ta có tên của ta, hắn tên là Đại Lực, lực trong sức lực, ta tên là Đại Lực, lực trong hương lực.
“Hương lực?”
“Không đúng, là hương lực!”
“Ai da, là hương lê, tên hắn là Đại Lê (2), có một chút khẩu âm như thế mà ngươi nghe cũng không hiểu à? Tu sĩ nhân loại này có đầu óc hay không? Ngươi làm nhanh lên, ta còn chờ đánh cược đây!
…
“Được rồi, vậy tên của ngươi là gì?”
“Là Đại Lực nha, ta cược cho công chúa điện hạ mười lăm linh thạch.”
???
“Ta nhớ rõ mạnh mẽ là con tôm lúc nãy.”
“Làm cái gì thế, không có quy định không được trùng tên. Mấy tiểu yêu chúng ta chỉ biết được có mấy chữ đó, ngươi còn muốn chúng ta lấy ra tên gì nữa?”
…
“Ngươi đừng nhớ lầm! Ta vừa mới giao 25 linh thạch! Nhớ lầm ta đánh ngươi đó!”
???
“Ngươi vừa nãy mới không phải giao mười lăm cái à?”
“Ha ha, bị ngươi phát hiện rồi!”
…
Thôi, loại chuyện cũ xót xa này không cần nhắc lại nữa, có nhắc lại cũng chỉ là làm trò cười cho người khác mà thôi.
Khó chịu, chính là rất khó chịu, còn không bằng đánh nhau một trận với con cá nóc kia, ít nhất sống hay c.h.ế.t cũng thống khoái.
Tạ Lâm Dật thở dài một cái, hắn phát hiện đời này hai thời khắc đen tối nhất đều có liên quan với Diệp Linh Lang.
“Ninh huynh, bát tự của ta và tiểu sư muội của huynh có phải là phạm hướng không? Vì sao mỗi lần gặp nàng ta lại thảm như thế?”
“Tạ huynh, huynh nói sai rồi! Tiểu sư muội của ta lúc gặp huynh có thảm đâu, cho nên không phải là hai người xung khắc, chỉ là huynh bị khắc một phía mà thôi!”
…
Tạ Lâm Dật càng khổ sở.
“Nhưng mà chuyện không lớn, bị nàng khắc không chỉ có một mình ngươi, ngươi không cô đơn đâu!”
“Cảm ơn ngươi an ủi.”
“Đúng rồi, hai vị này không phải là sư muội của Thất Tinh Tông các ngươi ư? Vì sao không thấy mặc trang phục môn phái?”
Tạ Lâm Dật liếc nhìn Ninh Minh Thành một cái, lại nhìn tiểu yêu đang canh giữ ở bên cạnh, một con ngủ rồi, một con còn đánh bài, còn có một con làm việc không thể miêu tả được.
Sau đó, hắn yên tâm nói thầm vào tai Ninh Minh Thành.
“Ninh huynh, các nàng không phải đệ tử Thất Tinh Tông đâu, các nàng là con của thành chủ Thanh Vân Châu.”
Ninh Minh Thành sửng sốt, trách không được nhìn lạ mắt như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-221-nguoi-khong-hieu-ta-la-that-su-tham.html.]
“Chúng ta là ở trên đường gặp các nàng, hai nàng ấy trốn đông trốn tay rất đáng thương, nên là cùng đi với nhau thôi!”
Tuy là hắn mang về hai con gái của thành chủ là để tranh công, nhưng là danh môn chính phái, áo lót trong có thể bị sờn, mặt mũi cũng vẫn còn đó.
“Thật vậy ư? Nhưng ta nghe nói ngươi không có lương thiện như thế!”
???
“Là tiểu sư muội của ngươi nói với ngươi sao?”
“Không phải, tiểu sư muội của ta người ác không nói nhiều, hơn nữa, chuyện về ngươi lại không chỉ có một mình nàng chứng kiến.
…
Tạ Lâm Dật ngay lập tức bị làm cho tức giận, cho dù hắn có xấu, có thể xấu bằng Diệp Linh Lang hay sao?
“Tiểu sư muội của ngươi tàn nhẫn như thế, làm sao lại đánh mất bản thân rồi?”
“Tiểu sư muội của ta không phải đang êm đẹp ở bên kia lãnh đạo đám tiểu yêu hay sao? Ngươi nhìn xem, những tiểu yêu kia lại đang hoan hô rồi.”
Tạ Lâm Dật vừa thấy, bên kia quả nhiên là các loại hoan hô phóng đại, tóm lại đám tiểu yêu thay đổi thủ lĩnh mà không có chút phản kháng nào, mà mỗi người đều vô cùng vui vẻ, không có chuyện hai bên thế lực sống mái với nhau như hắn kỳ vọng để bọn họ có thể nhân lúc loạn lạc mà chạy trốn.
Trời đất, khả năng tẩy não của người này thật đáng sợ.
“Không đúng, tiểu sư muội của ngươi không phải là bị đoạt xá ư?”
“Ngươi mới bị đoạt xá!”
“Nhưng một thân yêu khí của nàng.”
“Một chút yêu khí nho nhỏ.”
“Còn có sừng trên trán nàng.”
“Chỉ là hai cái sừng nhỏ…”
…
Trời ạ, hóa ra tất cả đều là giả, chỉ có Diệp Linh Lang là thật!
Nàng thật sự dám chơi!
“Các ngươi chơi như thế, sư phụ các ngươi có biết không?”
“Không biết!”
“Hắn không tới ư?”
“Vì sao hắn phải tới?”
“Minh chủ triệu tập những tông môn có thực lực của Tu Tiên giới tiến đến Thanh Vân Châu g.i.ế.c yêu quái cứu người, Thanh Huyền Tông các ngươi ở Võ Hội Đỉnh Phong nổi bật như thế, chẳng lẽ không thu được thông báo tới đây cứu viện hay sao?”
“Không có!”
???
“Vậy vì sao các ngươi xuất hiện ở đây?”
“Đương nhiên là bởi vì…” Ninh Minh Thành cảm thấy mình đã nói quá nhiều, vì thế mới chuyển thành: “Bởi vì tiểu sư muội của ta nhận được nhiệm vụ đặc biệt của sư phụ minh chủ của nàng.”
“Tham gia vào Yêu tộc cũng là nhiệm vụ của Minh chủ ư?”
“Đúng vậy, không nghĩ tới chứ gì?”
……
Hắn không muốn nghĩ thêm nữa.
Tạ Lâm Dật hít vài hơi, bình phục lại tâm trạng của mình.
“Vậy hiện tại các ngươi tính làm sao đây? Chúng ta vẫn luôn phải làm tù binh hay sao? Có thể mất mạng không?”
“Có thể!”
???
“Vì sao lại có cái biểu tình này, ra ngoài hỗn loạn còn cần Thanh Huyền Tông chúng ta bảo toàn tính mạng đệ tử Thất Tinh Tông các ngươi à? Hay là Thất Tinh Tông các ngươi đều trở thành tông môn cấp dưới của Thanh HUyền Tông đi?”
…
Tạ Lâm Dật không nói nữa, hắn đã biết trước chỉ cần có Diệp Linh Lang ở đây, hắn sẽ chẳng có một ngày tốt lành rồi!
Lúc này, một con tiểu yêu đi tới!
“Tu sĩ xinh đẹp, công chúa của chúng ta gọi ngươi qua đó hầu hạ!”
Ninh Minh Thành giương mắt nhìn thì thấy, phía Diệp Linh Lang thảo luận đã kết thúc,những tiểu yêu đều mỗi người một nơi, vì thế hắn đi qua đó.
Sau khi qua đó, hắn nói tình hình hỏi thăm được từ Tạ Lâm Dật nói cho nàng một chút.
“Cho nên, hai cô nương kia là con gái của Thành chủ hay sao?”
“Đúng thế!”
Diệp Linh Lang cười nhạo một tiếng.
“Coi như Tạ Lâm Dật hắn may mắn, sự sống c.h.ế.t của hắn muội vốn dĩ không quan tâm. Thôi được rồi, coi như là báo ơn cho việc cầm lấy Thương Thủy Châu của thành chủ, hai con gái của hắn đưa qua chỗ minh chủ vậy.”
“Muội tính đưa như thế nào?”
_________
(1) (大力) Đại Lực và (达利) Đạt Lợi, khi đọc lên đều là [dàlì]
(2) (大梨) Đại Lê này cũng đọc là [dàlì] :))