Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 213: Thật sự là một miếng cũng không thể ăn sao?
Cập nhật lúc: 2025-03-11 18:47:16
Lượt xem: 27
“Ngươi nói cái gì? Cô gái nhỏ vừa mới ở trong sơn động là ai?”
“Là tiểu sư muội, là tiểu sư muội mà năm ngoái sư phụ mới nhận vào tông môn, Thanh Huyền Tông của chúng ta có thêm một tiểu sư muội.”
Tiểu sư muội? Nàng là tiểu sư muội mới nhập môn trong truyền thuyết!
Một năm vừa rồi hắn đã từng nghe đại sư huynh nói qua ngọc bài đôi câu vài lời về nàng.
Là một bé gái vừa đáng yêu vừa hoạt bát, vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, ngày thường đối xử vô cùng tốt với đồng môn, còn từng hỏi qua về hắn.
Ban đầu hắn còn đồng ý, nếu có cơ hội trở về Thanh Huyền Tông sẽ đưa cho nàng một phần quà nhập môn.
Lúc này, sắc mặt của Thẩm Ly Huyền liền biến đổi, vội vàng chạy đến còn nhanh hơn cả Ninh Minh Thành.
Thấy đám tiểu yêu đều vọt cả vào trong sơn động, lại không thấy bóng dáng của Quỷ Vương cùng với hung thú đuổi phía sau chúng, Thẩm Ly Huyền gấp đến nỗi nhăn hết cả mặt lại, làm gì còn cái dáng vẻ lạnh nhạt xa cách lúc nãy.
Nếu sớm biết đó là tiểu sư muội, hắn nhất định sẽ không để lại người ở trong sơn động!
Nếu là vì lỗi của hắn mà để tiểu sư muội xảy ra chuyện, hắn dù là c.h.ế.t bao nhiêu lần cũng không thể chối được tội của mình!
Thẩm Ly Huyền chạy ở phía trước, Ninh Minh Thành một giây cũng không dám nghỉ, chạy theo phía sau hắn, sau khi dán gia tốc phù hắn miễn cưỡng có thể đuổi kịp nhị sư huynh.
Đúng lúc này, hắn bị một thân ảnh nhỏ xinh ở bên cạnh chạy tới túm lấy, sau đó, cả người hắn lệch khỏi đường đi, bị túm đến một góc phía bên ngoài sơn động.
“Tiểu sư muội? Muội không ở bên trong à?”
“Ở bên trong làm gì? Nấu canh à? Tới đây tới đây, mau làm chuyện lớn với muội!”
Lúc này, Ninh Minh Thành mới phát hiện trước mặt Diệp Linh Lang có một cái dây leo, dây leo đã khô khốc, mà đầu kia của dây kéo dài xuống đất, không biết là hướng tới đâu.
Diệp Linh Lang vận chuyển linh lực toàn thân.
Phượng Hoàng Thần Hỏa Quyết!
Một ảnh lửa sáng ngời đốt về phía dây leo, dây leo bốc cháy, lửa lớn nhanh chóng chạy theo dây leo đốt vào trong đất.
Mảnh đất này bị lá cây của dây leo này làm cho căng ra, không có vây chặt lấy dây leo, nên nó có thể chạy theo dây leo hướng vào phía trong, không biết là đốt tới đâu.
“Tiểu sư muội, muội đang đốt cái gì thế?”
“Nồi hải sản”
???
“Huynh mau ra chỗ cửa đi, tuy là muội đã bày ra kết giới, nhưng muội sợ đám hải sản bị đốt sẽ chạy hết, nếu là có tên nào còn sống ra ngoài, huynh hãy nhét chúng nó quay trở lại đi!”
…
“Ôi trời! Mau đi ngăn hắn lại, đại Nguyên Anh kia đang đánh vào kết giới của muội!”
Ninh Minh Thành nói xong vừa quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Ly Huyền đang chuẩn bị cầm kiếm phá kết giới, hắn không dám nghỉ ngơi một giây phút nào, vội ôm chặt lấy Thẩm Ly Huyền, ngăn động tác của hắn lại.
Diệp Linh Lang đang ở bên ngoài nhóm lửa nhìn thấy hai người bọn họ bỗng nhiên che đôi mắt của mình lại, đôi mắt lại mở to hết cỡ, giống như đang nghĩ tới cái gì đó.
Thẩm Ly Huyền đang ở phía ngoài sơn động chuẩn bị phá kết giới để cứu sư muội lại phát hiện bản thân mình bị ôm lấy, cả khuôn mặt hắn đều trầm xuống dưới, đã lâu không gặp, tinh thần của lục sư đệ đây là không bình thường hay sao?
Ninh Minh Thành tay nhanh hơn não, một lòng chỉ nghĩ đến việc ngăn cản nhị sư huynh phá kết giới: …
Trên người nhị sư huynh có sát khí.
“Đệ làm gì thế?”
“Tiểu sư muội không ở bên trong, huynh đừng phá kết giới, nếu phá rồi những tiểu yêu đó sẽ chạy ra mất!”
Sát khí ngay lập tức biến mất, Ninh Minh Thành nhẹ nhàng thở ra buông Thẩm Ly Huyền ra, sau đó tò mò nhìn vào phía trong sơn động.
Không xem thì không biết, vừa thấy quả thực được mở mắt!
Linh khí bên trong đã biến thành hơi nước, linh trì bên trong lúc này đã bị đốt cháy, nhưng đám cá tôm cua bơi ở bên trong cùng với rùa đen vẫn không nhúc nhích, tất cả giống như đang ngủ, mặc kệ nước sôi nấu chúng nó lên, không hề phản kháng chút nào.
Trông rất giống đang nấu một nồi canh hải sản, thấy chúng nó từ xanh biến thành đỏ, từ sống biến thành chín, từ bên trong bay ra mùi vị mặn mòi của biển cả, Ninh Minh Thành nhìn mà thấy đói bụng.
Không được không được, đó là yêu quái, không thể ăn không thể ăn.
Cũng không biết tiểu sư muội cho vào linh trì thứ, gì, chỉ cần chúng nó tỉnh táo là có thể vận chuyển yêu lực để chống lại, không đến mức sẽ bị nấu chín.
Thật đáng thương…. Phi phi, yêu quái ăn người thì có gì đáng thương!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-213-that-su-la-mot-mieng-cung-khong-the-an-sao.html.]
Chúng nó xâm chiếm Thanh Vân Châu, không biết bao nhiêu người vô tội đã c.h.ế.t trong tay chúng nó, bị chúng nó ăn vào miệng.
Tưởng tượng đến đây, Ninh Minh Thành bỗng nhiên cảm thấy ăn chúng nó cũng không quá đáng!
…
Không được, vì sao lại nghĩ đến ăn?
Nhưng mà, vì sao hắn còn ngửi thấy cả mùi hồ tiêu? Ngoài hồ tiêu ra còn có cả mùi gừng hành tỏi?
Cái mũi của Ninh Minh Thành hít lấy hít để, tức khắc mở to hai mắt!
Tiểu sư muội thật sự bỏ thêm gia vị bên trong đó!
Nàng! Muốn! Làm! Cái! Gì!
Hắn còn đang kinh hãi, bỗng nhiên bị đập mạnh một cái lên vai.
“Nhìn cái gì mà nhìn, có cái gì đẹp? Chưa từng thấy đám tiểu yêu tắm hay sao? Trước tiên hãy tìm tiểu sư…”
Thẩm Ly Huyền còn chưa nói xong, nhìn thấy cảnh tượng bên trong sơn động, cả người hắn cũng sợ ngây dại.
Không phải đang tắm linh trì hay sao? Vì sao lại nấu chín cả rồi? Lại còn mang mùi hương của canh hải sản nữa!
“Thơm quá, muội đói bụng rồi!”
???
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
Ninh Minh Thành cùng Thẩm Ly Huyền nhanh chóng cúi đầu, nhìn thấy Diệp Linh Lang không biết xuất hiện từ lúc nào, vẻ mặt khiếp sợ.
“Thật sự không thể ăn sao? Lục sư huynh, hầm một nồi lớn như vậy, thật sự một miếng cũng không thể ăn à?”
…
Không phải chứ, chuyện này hỏi hắn làm gì?
Không thể ăn lại không phải vì hắn không cho ăn, mà bởi vì đó là yêu quái đó, tu sĩ ăn nó rồi, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì trực tiếp trở thành yêu đó! Không phải nói đùa đâu!
“Ninh Minh Thành!”
Bị Thẩm Ly Huyền quát to một câu, Ninh Minh Thành sợ tới mức ngồi bật dậy.
“Nhị sư huynh muốn nói gì ạ?”
“Trên đường ngươi đã dạy tiểu sư muội những cái gì? Đó là yêu quái đó! Lại không phải là hải sản thật sự, đồ vật này cũng có thể ăn sao? Nếu ngươi muốn thành yêu quái thì một mình ngươi đi, mang muội ấy theo làm gì?”
Ninh Minh Thành mở to hai mắt.
“Không phải, đệ đâu có dạy muội ấy cái này!”
“Vậy thì muội ấy chỉ là một cô gái nhỏ không rành thế sự, vì sao lại có suy nghĩ nguy hiểm này?”
Nói đến đây, hắn cũng muốn biết!
“Nhị sư huynh? Huynh chính là nhị sư huynh ư?”
Diệp Linh Lang cười vui vẻ, tuy nàng vừa mới suy đoán dựa vào sắc đẹp, nhưng cũng không chắc chắn lắm.
Sắc mặt vốn đang lạnh băng lại nghiêm túc của Thẩm Ly Huyền bị tiếng kêu nhị sư huynh vừa ngọt ngào vừa ngoan ngoãn của Diệp Linh Lang khiến cho hỏng luôn rồi.
Hắn thu hồi bộ dáng vừa lạnh lẽo vừa hung hăng kia lại, cố gắng làm cho giọng nói của mình ôn hòa một chút.
“Tiểu sư muội, lần đầu gặp mặt, vừa nãy đắc tội muội rồi, hy vọng muội không giận nhị sư huynh.”
Thẩm Ly Huyền sau khi nói xong còn nhíu mày một cái, hắn chưa từng nói nhỏ nhẹ như thế, cũng không biết nói thế này có dọa sợ tiểu sư muội hay không.
Mà Ninh Minh Thành ở bên cạnh lại sợ ngây người, hắn còn chưa từng thấy nhị sư huynh như vậy bao giờ.
Lúc trước ở Thanh Huyền Tông, cho dù hắn nói chuyện với đại sư huynh cũng không dùng giọng điệu ôn hòa như thế.
“Làm gì có chuyện đó? Lúc nãy ở bên trong huynh còn cứu muội đó! Muội vui còn không kịp nữa là!”
“Muội không giận thì tốt rồi, ta không nên mặc kệ muội ở bên trong đó.”
“Không sao, dù sao muội cũng không gặp nguy hiểm, mà lúc đó lục sư huynh kêu thê thảm như thế, huynh qua đó cứu huynh ấy cũng đúng thôi!”
Thẩm Ly Huyền quay đầu nhìn Ninh Minh Thành, không che giấu sự ghét bỏ trong đáy mắt.
“Nơi này không phải là nơi nói chuyện, các ngươi qua đây với ta!”