Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 206: Chúng ta chết cũng phải chết cùng một chỗ!
Cập nhật lúc: 2025-03-09 09:19:48
Lượt xem: 27
Sau một đêm, Diệp Linh Lang còn đang đắm chìm trong phát minh hoàn mỹ của nàng không kiềm chế được, ở bên ngoài đã truyền đến một tiếng hét thảm thiết lại thống khổ của Ninh Minh Thành.
“Ta biết mà! Ta biết mà! Các ngươi đều là đồ lừa đảo! Các ngươi làm như vậy lương tâm sẽ không cắn rứt hay sao?”
Diệp Linh Lang mở hai mắt, thu hồi linh châu nàng chưa dùng xong.
Linh châu này thật sự quá thần kỳ, nàng hút linh khí cả đêm, bên trong linh châu mới chưa hết một phần mười, của thực đúng là lương thực chuẩn bị của nhà lữ hành.
Đẩy cửa ra, nàng đi đến phòng cách vách có âm thanh truyền ra kia, không phải phòng của lục sư huynh Ninh Minh Thành mà là phòng của đại sư huynh Bùi Lạc Bạch.
Chỉ thấy Ninh Minh Thành đứng trong đó, trong tay cầm một tờ giấy, đang kích động run hết cả người.
“Lừa ta, thế mà đại sư huynh lại lừa ta!”
Diệp Linh Lang đi tới, Ninh Minh Thành đưa tờ giấy cho nàng.
“Đại sư huynh chạy rồi, hắn mặc kệ muội rồi!”
Diệp Linh Lang tiếp nhận tờ giấy thì thấy một hàng chữ ở phía trên đó.
“Có việc rời đi, sư đệ sư muội cứ đi trước, sau này sẽ liên hệ” - Bùi Lạc Bạch.
Chữ viết của đại sư huynh vốn rất là tinh tế, lúc này lại có chút siêu vẹo, nhìn có vẻ là đi rất vội.
“Lục sư huynh, tối qua huynh có nghe thấy tiếng động gì trong phòng của đại sư huynh không?”
“Không nghe được, nếu ta nghe được thì sao có thể thả huynh ấy đi!?”
“Lục sư huynh, từ nay về sau chúng ta phải sống nương tựa lẫn nhau rồi!”
……
Cũng không cần phải nói thê thảm đến vậy, vừa nghe đã khiến cho người thương tâm.
Chỉ thấy Diệp Linh Lang lấy ra từ trong nhẫn một cái ngọc bài, gửi một tin tức cho Bùi Lạc Bạch.
“Muội đang liên hệ với đại sư huynh?”
“Vâng, hỏi hắn vì sao muốn bỏ mặc hai kẻ đáng thương nhỏ bé chúng ta!”
Sau khi gửi tin, Diệp Linh Lang thu hồi ngọc bài, với sự vội vã khi rời đi của đại sư huynh, lúc này chắc chắn sẽ không rảnh để trả lời, nàng cũng không cần chờ.
Nàng cẩn thận nghĩ lại cốt truyện nguyên tác, cách thời điểm hắn xảy ra chuyện một khoảng thời gian, chắc không phải là chuyện đó, không cần lo lắng quá.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
“Huynh ấy trả lời muội mới lạ.”
Ninh Minh Thành thở dài, tự rót một ly trà cho bản thân, uống một ngụm để nhuận khí.
“Tiểu sư muội, tiếp theo muội muốn đi đâu chơi?”
“Hay là huynh đưa muội trở lại Thanh Huyền Tông đi!”
“Không phải muội đã nói không muốn quay trở lại đối mặt với sư phụ à? Đã ra ngoài rồi còn trở lại làm gì?”
“Muội sợ huynh sẽ hối hận!”
Ninh Minh Thành sửng sốt, bừng tỉnh phát hiện ra hai ngày nay hắn biểu hiện thật sự quá đáng, khẳng định là tổn thương tới tiểu sư muội.
Trời xanh làm chứng, không phải là hắn không muốn đưa tiểu sư muội ra ngoài chơi đâu.
“Làm sao ta có thể hối hận chứ, còn không phải là đưa muội ra ngoài chơi thôi hay sao? Ngũ sư huynh một mình đưa hai người cũng có thể trở lại được, ta chỉ mang có một mình muội, hẳn là không đến mức chôn thây xứ người.”
Ninh Minh Thành thuận tay rót cho Diệp Linh Lang một ly trà.
“Nhưng ta đã ở Thanh Huyền Tông gần một năm rồi, không giống bọn họ thường xuyên ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn thật sự không thể nghĩ ra có thể đi đâu chơi. Nhưng không sao, để ta đi hỏi thăm một chút, chúng ta ra ngoài một chút đi!”
“Được!” Diệp Linh Lang gật đầu.
Ninh Minh Thành đem theo Diệp Linh Lang xuống lầu, lúc này vẫn là sáng sớm, mùi hương buổi sáng bay toàn bộ phòng lớn.
“Lục sư huynh, muội muốn ăn một chút.”
Người tu tiên vốn không cần ăn uống, nhưng đồ ăn của Tu Tiên giới đều là làm từ những vật có linh khí, ăn vừa ngon vừa có thể nạp linh khí, rất ổn.
“Vậy cũng được, muội ở đây ăn một chút, ta đi ra ngoài hỏi thăm một chuyến, muội cứ ở đây chờ ta nhé, đừng chạy loạn nghe chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-206-chung-ta-chet-cung-phai-chet-cung-mot-cho.html.]
“Biết rồi!”
Sau khi Diệp Linh Lang ngồi xuống thì gọi rất nhiều điểm tâm, bày một bàn lớn đầy thức ăn.
Sau đó, nàng thả Thái Tử từ bên trong ra, Thái Tử vừa thấy bàn đồ ăn thì trong nháy mắt ăn như gió cuốn, sạch sẽ luôn.
Vì thế, Diệp Linh Lang lại gọi mấy bàn ăn, gọi đầy bàn cả phòng bên cạnh.
Mấy bàn thức ăn nàng gọi, Thái Tử ăn hết toàn bộ.
Nhìn thấy Thái Tử ăn uống ngon miệng, tâm tình buổi sáng của nàng cũng không tệ.
Lúc này, bên ngoài khách điếm có vài người đi vào, nhìn giống như tán tu, bọn họ vừa đi vừa nói, tiếng còn không nhỏ.
“Có nghe nói gì không? Đại yêu hiện thế rồi!”
“Ngươi nói là chuyện xảy ra đêm qua ở Cửu Hoa Sơn sao? Chuyện này ta cũng nghe nói rồi, linh khí của toàn bộ Cửu Hoa Sơn đều bị hút khô, đại yêu này phải khủng khiếp cỡ nào chứ!”
“Không phải là chuyện này! Là Thanh Vân Châu! Bên đó có đại yêu hiện thế, toàn bộ Thanh Vân Châu hiện giờ biến thành một thủy thành (1), sương mù tràn ngập khắp nơi, vô cùng nguy hiểm”
“Ngươi là nói về chuyện đó à? Ta biết, chuyện này đã được một thời gian rồi, khi Võ Hội Đỉnh Phong còn đang tổ chức, nhưng không biết tình hình bên trong thế nào. Nghe nói minh chủ tông môn liên minh Nhậm Đường Liên đã phái người qua rồi, dường như có thể khống chế được nên đợi Võ Hội Đỉnh Phong xong xuôi đã.”
“Ngươi không biết là, tối hôm qua đại yêu xuất hiện ở Thanh Vân Châu, Thanh Vân Châu đã bị hủy một phần tư! Tin này sáng nay mới truyền đến, nghe nói minh chủ đã mang theo chưởng môn của tứ đại tông môn tới để bàn bạc đối sách.”
“Không thể nào? Nghiêm trọng như vậy sao? Tối hôm qua ở Cửu Hoa Sơn đã xảy ra chuyện, Thanh Vân Châu cũng cùng lúc xảy ra chuyện, trời ơi, tu tiên giới sắp xong rồi ư?”
Diệp Linh Lang còn đang nghe ngóng, Ninh Minh Thành không biết đã trở lại từ khi nào, ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Tiểu sư muội đừng nghe bọn họ nói linh tinh. Những người này mở miệng ngậm miệng chính là nói Tu Tiên giới sắp xong rồi, Tu Tiên giới ngày nào cũng xong rồi, không cần phải quan tâm đâu!”
“Lục sư huynh đã về rồi ư?”
“Ta đã đi hỏi thăm, hướng đông có rừng rậm Cảnh Sơn, ở đó có rất nhiều yêu thú, cấp bậc không cao lắm, tán tu bình thường cùng với đệ tử tông môn ra ngoài rèn luyện thường đến đó, chúng ta cũng qua đó rèn luyện đi!”
“Lục sư huynh, có đại yêu xuất thế, chúng ta không đi xem sao?”
“Tiểu sư muội, thu lại ý nghĩ nguy hiểm này đi, đó chính là đại yêu đó! Tu vi ít nhất là đại Nguyên Anh, thậm chí là trên Hóa Thần, muội đến đó chịu c.h.ế.t làm gì?”
“Lục sư huynh, nhưng mà muội muốn đi xem đại yêu trông như thế nào.”
“Được rồi tiểu sư muội, lát nữa ta sẽ mua cho muội một quyển đồ phổ yêu tộc để muội xem đủ.”
“Lục sư huynh, nếu huynh không đi thì muội tự đi một mình. Huynh yên tâm, trước khi trở về muội khẳng định sẽ viết một phong thư miễn trách tội, viết rõ là vì muội tự làm theo ý mình, một mình đi tìm chết, tất cả không liên quan gì đến huynh, như vậy thì các sư huynh sư tỉ khác sẽ không trách huynh nữa.”
…
“Chỉ là…” Diệp Linh Lang hít sâu một hơi, chớp chớp cặp mắt kia, lập tức đôi mắt tràn đầy sương mù: “Nếu muội đi mà không về được, hy vọng huynh có thể khuyên nhủ các đồng môn không cần phải đến nhặt xác cho muội, dù sao thì Thanh Vân Châu thật sự rất nguy hiểm.”
…
Thấy Diệp Linh Lang còn định nói tiếp, hắn lập tức bịt miệng nàng.
“Tiểu sư muội, đừng nói nữa, ta đi với muội.”
Diệp Linh Lang gật gật đầu, cuối cùng cũng thu lại biểu tỉnh khóc lóc thút thít, vì thế Ninh Minh Thành mới thả miệng nàng ra.
“Được rồi, lục sư huynh, chúng ta có c.h.ế.t cũng c.h.ế.t cùng một chỗ!”
…
Đừng nói nữa, còn chưa bắt đầu đi đâu, đừng làm ảnh hưởng tâm trạng được không?
“Đi thôi lục sư huynh!”
Diệp Linh Lang nói xong đứng dậy đi luôn, vô cùng hưng phấn.
“Tiểu sư muội, muội chậm một chút!”
“Lục sư huynh, huynh đi nhanh lên, nếu không nhanh chúng ta sẽ bỏ lỡ nhị sư huynh mất!”
“Hả? Muội nói cái gì?”
_______
(1) Thủy thành: một thành đầy nước.