Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 205: Chạy trốn suốt đêm!
Cập nhật lúc: 2025-03-09 09:19:46
Lượt xem: 29
“Ta muốn đi đến Tử Quang Sơn một chuyến, đó là nơi ta khế ước linh thú Đằng Vân Bạch Hổ, sau khi kết thúc Võ Hội Đỉnh Phong lần này ta cảm thấy nó giống như muốn tiến giai, ta phải mang nó trở lại một chuyến, để nó tìm nơi tốt nhất, trợ giúp nó vượt qua cửa này, cho nên ta cũng không thể đi cùng mọi người rồi!” Mục Tiêu Nhiên nói.
“Nói mới nhớ, lúc trước đệ hạ chiến thư, sắp đến thời gian ước định rồi. Lúc trước thiếu niên khinh cuồng không hiểu chuyện hạ chiến thư khắp mọi nơi, nếu hạ rồi thì phải giữ lời, nếu không mặt mũi của Thanh Huyền Tông sẽ vì đệ mà mất hết. Vì thế, đệ cũng phải đi một chuyến, không đồng hành cùng với mọi người được!” Quý Tử Trạc nói.
Lúc này, đội ngũ chỉ còn lại ba người, Bùi Lạc Bạch, Ninh Minh Thành và Diệp Linh Lang.
Ninh Minh Thành đang muốn nói chuyện, Quý Tử Trạc đã nói trước:
“Lục sư huynh, đệ nhớ lúc trước khi thi đấu ở tổ trung cấp chúng ta đã ước định rồi, ai thua người đó sẽ phải đưa tiểu sư muội đi rèn luyện. Lúc ấy hình như là huynh thua đúng không? Huynh không phải muốn lấy cớ để rời đi chứ? Hiện giờ hãy bịa ra một cái cớ có thể thuyết phục được người khác ư?”
…
Giờ phút này, Ninh Minh Thành chỉ muốn đ.â.m cho Quý Tử Trạc mấy kiếm.
Lúc ấy hắn cũng có thể không thua, chỉ là trong lúc nhất thời nhầm lẫn đánh không tốt! Lại đánh một lần nữa không biết ai thua ai thắng đâu!
Tuy nói thế, cho dù ai thắng thì cuối cùng cũng không đánh lại được ngũ sư huynh.
“Nếu lục sư huynh không muốn, muội cũng sẽ không làm khó người khác, muội tự mình đi rèn luyện cũng được!”
Diệp Linh Lang vừa nói xong mấy lời này, ngoài Ninh Minh Thành ra, toàn thể đồng môn liền dùng đôi mắt hình viên đạn nhìn hắn!
Tuy mọi người đều không dám mang tiểu sư muội ra ngoài rèn luyện, nhưng không có nghĩa là bọn họ nhẫn tâm để nàng phải ra ngoài rèn luyện một mình, dù nói thế nào thì nàng cũng chỉ là một Trúc Cơ thôi!
Sư đệ sư muội dưới Kim Đan sẽ được đồng môn cấp Kim Đan trở lên ra ngoài rèn luyện, khi nào đến Kim Đan mới tu luyện ở bí cảnh Thanh Huyền Tông, đây là truyền thống từ trước tới giờ của Thanh Huyền Tông rồi.
Hiện giờ, dưới Kim Đan chỉ có Lục Bạch Vi và Diệp Linh Lang, Lục Bạch Vi phải về nhà không cần mang, nhưng Diệp Linh Lang thì cần.
“Không phải, mọi người làm gì thế? Ta có nói ta không mang tiểu sư muội ra ngoài rèn luyện hay sao? Ánh mắt của mọi người nhìn thế này là muốn g.i.ế.c ta đó à?”
Thật sự là đến phiên hắn thì hắn không thể không mang, tiểu sư muội tuy là ma quỷ thật, nhưng nàng không ăn đồng môn! Sợ cái gì chứ!
“Lục sư huynh, huynh xác định muốn đưa muội ra ngoài tu luyện à?” Diệp Linh Lang vẻ mặt buồn cười hỏi.
Vừa nãy còn rất chắc chắn, Diệp Linh Lang vừa hỏi như vậy, hắn lại không chắc chắn nữa.
Tiểu sư muội thật sự không ăn đồng môn hay sao?
“Ta cùng với sư đệ sư muội cùng đi thôi!” Bùi Lạc Bạch nói: “Ta tới chăm sóc tiểu sư muội.”
Nghe Bùi Lạc Bạch nói muốn đi cùng, Ninh Minh Thành kích động không thôi, vội vàng cầm lấy tay đại sư huynh.
“Đại sư huynh, cảm tạ huynh làm bạn, tiểu lục suốt đời khó quên!”
Bùi Lạc Bạch ghét bỏ gạt tay của hắn ra.
“Nói linh tinh cái gì thế? Ta là đi cùng với tiểu sư muội, ai muốn đi cùng đệ!”
…
Ninh Minh Thành lại bị chọc một đao vào tim.
Cũng được, nếu có đại sư huynh đi cùng chọc mấy đao cũng không sao cả.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
Rốt cuộc, huynh ấy là đại Nguyên Anh, có huynh ấy đi cùng sẽ an toàn hơn một chút, tiểu sư muội có làm gì cũng có thể làm sao được chứ!
Sau khi mỗi người đều quyết định xong hướng đi của mình, mọi người chuẩn bị ở lại khách điếm một đêm, ngày mai xuất phát.
Đúng lúc này, tay của Diệp Linh Lang rung điên cuồng, rung đến nỗi cả cái bàn cũng rung theo.
“Tiểu sư muội làm sao thế?”
Lúc này, Béo Đầu từ trong nhẫn của Diệp Linh Lang chui ra, khi ra tới nơi trong n.g.ự.c còn ôm một tấm ngọc bài, ngọc bài trong n.g.ự.c rung đến nỗi cả người nó lay trái lay phải.
“Diệp Linh Lang, đồ vật xấu xí này có thể vứt bỏ hay không? Đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến giấc ngủ của ta rồi!”
Diệp Linh Lang xé một tấm bùa spa trên người Béo Đầu xuống.
“Không phải ngươi đang spa hay sao?”
“Tử bái thì không thể ngủ à? Đây rốt cuộc là cái thứ gì thế?”
Béo Đầu tức giận đến nỗi đạp một chân lên tấm ngọc bài kia.
Nó vừa mới đá xong, một tiếng gầm kinh thiên địa quỷ thần khiếp từ bên trong vang ra.
“Diệp Linh Lang! Nghịch đồ này! Ngươi trở về ngay lập tức cho lão tử! Ngay! Lập! Tức!
Giọng nói này ai đang ngồi đây cũng đều nhận ra, chỉ là từ trước kia nghe đều thấy nó ôn hòa bao dung, đây là lần đầu tiên nghe hắn gầm lên, hình như là bị ép điên rồi!
Hắn vừa gầm lên, Béo Đầu đứng gần nhất chịu ảnh hưởng lớn nhất, toàn bộ đầu của nó đều ong ong, Béo Đầu vừa mới tỉnh ngủ nhất thời nổi giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-205-chay-tron-suot-dem.html.]
“Rống cái gì chứ! Ngươi có bệnh à? Ta không được!”
???
Đây là tiếng của ai? Đồ nhi hắn vừa mới thu một ngày đã mang rắc rối cho hắn đâu rồi?
“Ngươi là ai?”
“Ta là cha ngươi!”
…
Âm thanh cao vút này không thuộc về bất cứ người nào của Thanh Huyền Tông, nghe giống như một đứa trẻ, vì sao lại nói chuyện không lễ phép như thế?
“Diệp Linh Lang đâu rồi?”
“Tìm nàng làm gì? Quá nửa đêm rồi một ông già như ngươi tìm nàng, ngươi muốn làm gì? Ngươi có cần mặt mũi hay không?”
!!!
Đây là nói bậy không thịnh hành!
“Ta là sư phụ của nàng, ngươi gọi nàng đến đây cho ta!”
“Sư phụ thì là cái quái gì! Ta còn là cha nàng đấy, ta nói nàng cũng không thèm nghe, dựa vào cái gì mà phải nghe ngươi?”
…
Lúc này, ngọc bài truyền đến tiếng nghiến răng ken két của Nhậm Đường Liên.
“Ngươi chờ đó, ta đã tra ra vị trí rồi!”
Vừa nghe xong lời này, Béo Đầu lúc nãy khí thế còn hung hãn, tức khắc nhảy dựng lên, nhảy về nhẫn của Diệp Linh Lang, chạy trốn nhanh chóng.
…
Còn lại một đám đệ tử Thanh Huyền Tông hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác.
“Xin lỗi, có vẻ như muội không thể đợi đến mai đi cùng mọi người, hiện tại muội phải trốn đây!”
Diệp Linh Lang vừa nói xong thì cầm lấy ngọc bài trên bàn ném ra ngoài cửa sổ, giả vờ là bị đánh mất, sau này bị đứa trẻ nhà ai nhặt được cầm chơi.
“Tiểu sư muội, minh chủ không phải đã thu muội làm đồ đệ hay sáo? Vì sao sẽ đuổi theo muội?” Bùi Lạc Bạch khiếp sợ.
“Ông ấy muốn đem muội về Kính Hoa Sơn.”
“Muội không đồng ý?”
“Muội đồng ý rồi!”
“Vậy muội…”
“Muội chỉ là trẻ con, nói chuyện ai mà tin được? Chỉ có người lớn mới nói thật, hiện tại chạy nhanh thôi, muội chạy trước đây, đại sư huynh, lục sư huynh mau đuổi kịp!”
…
Chuyến này đem nàng ra ngoài chơi, chưa cả tính toán hành trình ba người đã phải chạy trốn rồi.
Ai có thể nghĩ đến chuyện này chứ?
Vì thế, ba người bọn họ vội vàng tạm biệt đồng môn, vội vàng rời đi trong ánh mắt dõi theo của đồng môn.
“Quý Tử Trạc nghiêng đầu một cái, khóe miệng cong lên.
“Chúc mọi người chuyến đi vui vẻ!”
Mục Tiêu Nhiên cũng chúc phúc theo một câu.
“Hy vọng hai người bọn họ sau khi trở về vẫn là chính mình.”
Trong bóng đêm, Diệp Linh Lang mang theo hai vị sư huynh một mạch chạy trốn rời khỏi Cửu Hoa Sơn, bay suốt đêm qua vài thành trì, dừng lại ở Kỷ Thành náo nhiệt.
Quay đầu lại không thấy có bất luận dấu hiệu nào của Nhậm Đường Liên, bọn họ mới tìm một khách sạn vào nghỉ ngơi.
Bận rộn cả ngày, rốt cuộc lúc này cũng có cơ hội nghỉ một chút, tiếp theo muốn đi đâu, sáng mai nói sau vậy.
Ba người bọn họ đi vào trong phòng của mình, mỗi người đều vượt qua một đêm không yên tĩnh.
Mặc kệ bên ngoài sôi nổi hỗn loạn, Diệp Linh Lang vào cửa liền lấy ra hạt châu đêm nay vừa làm ra được, quyết định sử dụng để kiểm tra hiệu quả của nó.
Phía bên kia, trong phòng Bùi Lạc Bạch, hắn xếp bằng hai đầu gối trên giường, đang chuẩn bị đả tọa nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát.
Đột nhiên, hắn nghe thấy một tiếng động lạ ở ngoài cửa, hắn nhăn mày lại, mở mắt.