Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 119: Diễn vở kịch sinh ly tử biệt?
Cập nhật lúc: 2025-02-22 11:52:40
Lượt xem: 11
Vì thế, Diệp Linh Lang mang theo La Diên Trung tìm kiếm Lục Bạch Vi và Mục Tiêu Nhiên khắp nơi.
Khi bọn họ tìm thấy Mục Tiêu Nhiên, tình huống của hắn vẫn còn tốt, bởi vì sau khi hắn ý thức được mọi thứ không hợp thì không hoạt động gì nữa, tìm một chỗ an tĩnh đả tọa chờ cứu viện.
Sau khi Diêp Linh Lang đưa cho hắn một viên Thanh Tâm Đan thì mọi thứ trở lại bình thường.
Khó chính là Lục Bạch Vi
Khi bọn họ tìm thấy Lục Bạch Vi, nàng không biết là từ đâu thấy được một đống phấn mặt, vẽ bản thân thành hình dạng ma chê quỷ hờn, lại tìm được một bộ quần áo màu đỏ rực như m.á.u mặc lên người.
Khi bọn họ tìm thấy Lục Bạch Vi, vọt vào nơi nàng đang ở, nàng đã treo xong dải lụa trắng, cổ cũng đã bỏ vào đó, chỉ còn dẫm chân một cái là có thể an giấc ngàn thu.
Nhìn đến tình cảnh này, Diệp Linh Lang sợ đến nỗi nhanh chóng tiến lên cứu người, sau đó lập tức nhét một viên thanh tâm đan vào miệng Lục Bạch Vi.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Vừa nuốt viên thanh tâm đan, Lục Bạch Vi mở to mắt, vừa mở mắt nước mắt đã rơi lã chã.
“Tiểu sư muội, ta không ngờ trước khi đi còn có thể gặp lại được muội. Vô cùng xin lỗi, ta không thể cùng với muội đại sát tứ phương, không thể phụ trợ cho muội chiến đấu, muội hãy bảo trọng nhé!”
….
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Những người khác đều nhìn thấy phim ma, Lục Bạch Vi lại nhìn thấy kịch bản của Quỳnh Dao, diễn vở kịch sinh ly tử biệt?
“Ngũ sư tỉ, tỉ tỉnh lại đi, không có việc gì hết!”
“Đúng vậy, chỉ cần ta đi chuyện gì cũng không có.”
“Này, lúc ta tỉnh lại gặm xương cốt ôm Quỷ Vương cũng không nghĩ luẩn quẩn như ngươi, ngươi rốt cuộc là nhìn thấy cái gì?”
La Diên Trung ngóc đầu lại đây dò hỏi nàng, hắn vừa hỏi, Lục bạch Vi liền nhảy dựng lên tát cho hắn một cái.
Nếu không phải Diệp Linh Lang nhanh tay nhanh mắt đạp La Diên Trung một cái, đá hắn ra xa một chút, bàn tay này chắc chắn là rơi lên mặt hắn rồi.
“Ngươi làm gì thế!”
Lục Bạch Vi lại khóc càng to.
“Ta nhìn thấy ta bị người khác mạnh mẽ đẩy vào động phòng, vừa vén khăn voan đã nhìn thấy Hạ Tại Đình xông tới ôm lấy, lần thứ hai vén khăn thì nhìn thấy La Diên Trung dẩu miệng muốn hôn ta, lần cuối cùng vén khăn voan… Ta không dám vén lên nữa, ta sợ lại phải nhìn thấy thảm kịch nhân gian nào đó, nên ta nhắm mắt lại tìm một dải lụa trắng thắt cổ.”
Lục Bạch Vi nói xong thì càng khổ sở, khóc nức khóc nở đến nỗi thở không được.
…
Câu chuyện này vừa kể xong, La Diên Trung còn phải im lặng không biết nói gì.
“Ngũ sư muội, sao muội không nhảy lên đánh cho bọn họ một trận? Sao muội lại luẩn quẩn trong lòng mà nghĩ đến việc tự tận chứ?” Mục Tiêu Nhiên hỏi.
“Muội không biết, chỉ biết là muội cảm thấy vô cùng khổ sở, chỉ một lòng một dạ muốn chết, lúc đó muội căn bản không nghĩ đến việc phải đánh bọn họ.”
“Nói bậy! Chuyện thứ nhất ngươi làm sau khi tỉnh lại là xông tới đánh ta!” La Diên Trung phản bác.
“Ngươi cũng biết đó là sau khi tỉ ấy tỉnh lại.” Diệp Linh Lang nói: “Trước khi ngươi tỉnh lại không phải cũng ôm xương đùi người c.h.ế.t gặm ngon lành hay sao? Lúc ấy ngươi khẳng định cũng cảm thấy không đúng lắm, nhưng ngươi rất muốn ăn.”
“Đúng vậy, chính là loại cảm giác này, ta cũng không khống chế được bản thân.” La Diên Trung gật đầu.
Lúc này, những người khác quay đầu nhìn về phía Diệp Linh Lang.
“Vậy còn muội, muội nhìn thấy đồ vật gì? Làm những việc gì?”
“Muội không làm gì cả, chỉ là lôi Béo Đầu ra chơi một chút, sau đó dọa cho nó bị ngất xỉu.”
…
Nghe thì bình thường, nhưng thật ra lộ rõ bản tính.
“Nơi này thật quá kỳ lạ”
“Tiểu sư muội, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Vẫn là dùng biện pháp cũ đi, bốn người chúng ta cùng nắm lấy dây thừng, buộc thành một chuỗi đảm bảo sẽ không đi lạc nữa, ít nhất sẽ không xuất hiện trường hợp gặm xương người và thắt cổ nữa.”
……
Người này khi nói chuyện có thể nào để ý đến suy nghĩ cảm xúc của người khác không?
Vì thế, Diệp Linh Lang lấy ra dây thừng, bọn họ đều buộc vào tay rồi sau đó đi thành hàng ra ngoài.
Khi bọn họ ra cửa mới phát hiện sắc trời lúc trước đen lại, lúc này đã sáng lên.
Cho nên trời tối mà bọn họ nghĩ, thật ra là giả?
Nhưng cho dù lúc nãy là giả, nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy lúc này cũng nên tối rồi chứ, vì sao hiện tại sắc trời lại sáng hơn lúc nãy?
Đúng lúc bọn họ không thể hiểu nổi, một màn quỷ dị xuất hiện, Yến phủ trước mắt không phải là xương khô khắp nơi như lúc trước nữa, mà trở nên sạch sẽ ngăn nắp, xinh đẹp như hồi xưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-119-dien-vo-kich-sinh-ly-tu-biet.html.]
Trên các lối đi của Yến phủ, những hạ nhân còn bưng đồ vật đi đi lại lại, quản gia đang ở phía trước bận rộn tiếp đón bảo bọn họ nhanh chân nhanh tay lên một chút.
Lúc này, có đệ tử qua đường Yến gia lễ phép chào quản gia.
“Quản gia, phủ của chúng ta có khách quý hay sao? Vì sao chuẩn bị những đồ ăn quý giá như thế?”
“Không hẳn là khách quý, nhưng là bạn cũ của lão gia.”
“Có nhiều người tới không?”
“Không, chỉ có một người.”
“Một người thôi sao? Một người mà sư phụ phải làm tiệc to như vậy để chiêu đãi ư?”
“Vì người bạn cũ kia đặc biệt.”
“Đặc biệt đến mức nào?”
“Có nói ngươi cũng không hiểu, chuyện của sư phụ ngươi đừng hỏi nhiều! Các ngươi mau chóng đi luyện công đi, sau này lão gia muốn kiểm tra bài tập, đừng để bị chịu phạt vì không làm tốt!”
Quản gia nói xong, hắn tiếp tục đi sắp xếp bữa tiệc, những đệ tử đó xoay người rời đi.”
“Các ngươi có thấy không?” Lục Bạch Vi cẩn thận hỏi.
“Quản gia, đệ tử, bạn cũ.”
Bốn người nhìn nhau, có vẻ là những thứ họ nhìn thấy đều giống nhau.
“Đây là hình ảnh Yến phủ trước kia sao?”
“Chắc là như vậy! Đi đến phía trước tìm quản gia hỏi một chút, xem hắn có phản ứng lại chúng ta hay không.”
Diệp Linh Lang nói xong thì dẫn cả nhóm đi lên trước, những người khác thật cẩn thận đi theo phía sau nàng. Chuyện vừa nãy mới trải qua, ai cũng không dám trải qua lần nữa.
Diệp Linh Lang đi đến phía trước quản gia, lúc vừa định hỏi chuyện thì quản gia bỗng nhiên quay đầu lại, ngay lập tức trên mặt hắn lộ ra một vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, sau đó cả người hắn bị xé làm đôi.”
Máu đỏ vẩy ra tung tóe, rơi đầy đất, nhóm người Diệp Linh Lang sợ quá lui vài bước về phía sau để né tránh.
Đúng lúc này, toàn bộ cảnh tượng hòa bình phía trước mắt đều biến mất, ban ngày lại biến thành đêm tối, toàn bộ Yến phủ nhuộm đầy m.á.u tươi, đâu đâu cũng là cảnh thảm thiết của địa ngục trần gian, bên tai đều là những tiếng kêu khóc thê lương.
Trên đỉnh đầu truyền đến ánh sáng, bọn họ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn xem, chỉ thấy một quả cầu lửa màu xanh lục từ trên trời đang rơi xuống đất.
Quả cầu lửa màu xanh lục rơi lên người bọn họ, bọn họ lập tức bị ngọn lửa ma quái này đốt cháy, toàn thân từ trên xuống dưới đều bị ngọn lửa màu xanh bao vây, vô cùng đáng sợ.
“A!” La Diên Trung hét ầm ĩ, làm ba người khác quay đầu lại, chỉ thấy cánh tay hắn đụng vào ngọn lửa ma quái màu xanh lục, toàn bộ cánh tay đều bị bỏng.
Diệp Linh Lang tạo pháp quyết Thượng Thiện Nhược Thủy, một khối bọt nước rơi lên cánh tay La Diên Trung, nhưng lại không có chút hiệu quả nào.
“Thật là lạnh, giống như là ma trơi, đốt cho toàn thân ta rét run, phải làm sao bây giờ? Càng đốt càng nhiều, tay của ta! Hay là c.h.é.m luôn đi!”
Diệp Linh Lang lại tạo pháp quyết Phượng Hoàng Thần Hỏa, một ngọn lửa rơi xuống cánh tay La Diên Trung, lần này ngọn lửa ma quái màu xanh lục kia bị Phượng Hoàng Thần Hỏa thiêu rụi.
La Diên Trung nhặt về một cánh tay, nhưng vết thương trên đó lại rất sâu, đã lộ rõ xương trắng.
“Đây rốt cuộc là giả hay là thật?”
Lục Bạch Vi thấy thế, sợ tới mức chạy trốn thật nhanh phía sau Diệp Linh Lang.
“Ăn một viên thanh tâm đan sẽ biết.”
Vì thế, ba người Thanh Huyền Tông lấy ra mỗi người một lọ Thanh Tâm Đan từ trong nhẫn.
La Diên Trung, kẻ duy nhất bị thương hai tay lại trống trơn: …
Diệp Linh Lang thấy vậy, có lòng tốt chia cho hắn một viên, lúc đưa cho hắn còn không quên dặn dò.
“Thanh Tâm Đan rất quý, sau này ngươi nhớ trả lại ta tiền theo giá thị trường.”
…
La Diên Trung đã chịu rất nhiều tổn thương, cũng may là lúc trước Diệp Linh Lang tặng không cho hắn t.h.i t.h.ể một con hắc yêu báo, bán lấy tiền cũng có thể hồi m.á.u một chút
“Có thể giảm giá 50% không?”
“Có thể đánh gãy xương!”
…
“Lừa ngươi đó, mau ăn nhanh đi!”
La Diên Trung ngay lập tức trở nên kích động và sốt ruột, lừa hắn ư?
Câu nào lừa hắn? Là không đánh gãy xương, hay là không trả tiền theo giá thị trường?”
Nói rõ ràng ra có được không?