Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 117: Phim thần tượng nữ chủ nhầm vào phim trường tu tiên
Cập nhật lúc: 2025-02-22 11:52:36
Lượt xem: 12
Đêm hôm đó trôi qua rất nhanh, Mục Tiêu Nhiên cảm thấy trái tim của mình còn chưa kịp khôi phục, La Diên Trung tỉnh lại mà người vẫn còn đang phát ngốc, Lục Bạch Vi còn đang suy nghĩ xem có nên nuôi một con quỷ hay không, chỉ có Diệp Linh Lang hớn hở xuất phát khởi hành.
Vị trí nghỉ ngơi của bọn họ cách Yến phủ rất gần, khi đi trên đường còn gặp được mấy yêu thú.
Ở Già Vân Thành, bên cạnh trung tâm Yến phủ, cho dù là tà linh hay yêu thú thì thực lực so với bên ngoài cao hơn không chỉ một cấp bậc.
Toàn đội của bọn họ ra tay cùng nhau săn g.i.ế.c yêu thú đã tới cấp năm, cao hơn cấp bậc cao nhất của bọn họ.
Nói khó thì khó, nhưng niềm vui nhặt t.h.i t.h.ể yêu thú cũng lớn hơn nhiều.
Sau khi rời khỏi đội ngũ của Côn Ngô Thành, nàng rốt cuộc được tự do nhặt thi thể yêu thú.
Đều là yêu thú cấp năm đó, không nói cũng biết là vô cùng đáng giá!
Diệp Linh Lang vừa nhặt vừa âm thầm lên kế hoạch, chờ đến khi nàng rời Già Vân Thành sẽ đi mở một gian cửa hàng, khi tâm tình không tốt lắm sẽ lấy ra khế ước để nhìn ngắm tiền lãi trong sổ sách tăng lên.
À đúng rồi, còn có khế ước mấy gian cửa hàng mà ngũ sư tỉ hứa hẹn nữa cũng lấy ra, bày đầy một bàn, xem cái nào là được nhiều tiền nhất.
Rốt cuộc, sau khi nhặt xong t.h.i t.h.ể yêu thú thứ năm, bọn họ đã đi tới cổng lớn của Yến phủ.
Một đường bọn họ đi đều là đánh đánh g.i.ế.c giết, khi tới nơi đã quá trưa.
Cửa lớn của Yến phủ rộng mở, vừa nhìn đã biết đoàn người vai chính đã dẫn đầu đi vào dò đường.
Vì thế, Diệp Linh Lang yên tâm lớn mật dẫn theo đội ngũ nhỏ yếu đi vào phía trong Yến phủ.
Sau khi đi vào, nàng đã cảm thấy được phía bên trong phủ không giống với bên ngoài, toàn bộ Yến phủ giống như là được vây bởi trận pháp, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Khi ở bên ngoài phủ, bọn họ chỉ nhìn thấy khắp nơi là tường đổ ngói vỡ, (1) còn có yêu thú với tà linh xuất quỷ nhập thần (2), nhưng lại không gặp bất cứ một bộ xương khô nào.
Nhưng sau khi tiến vào phía trong Yến phủ, đập vào mắt khắp nơi đều là xương cốt trắng xóa.
So với phía bên ngoài gia viên hoang vắng khắp nơi đều là tà linh với yêu thú, bên trong phủ giống như bảo tồn dáng vẻ của Yến phủ năm đó bị diệt môn.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Cho nên khi vừa mới tiến vào, Diệp Linh Lang cảm thấy được Yến phủ bị trận pháp vây quanh là không phải ảo giác, nó thật sự được bảo vệ, cho đến khi Diệp Dung Nguyệt tìm ra được chìa khóa mở ra trận pháp, mở ra phủ môn đã bị phủ bụi mười mấy năm trời.
“Không ai biết năm đó Yến phủ bị diệt như thế nào, sau đó những người tiến vào điều tra cũng chưa từng đi vào được Yến phủ, cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy.”
La Diên Trung ỷ vào việc đã đọc không ít tư liệu trước khi đến, đã phát huy đầy đủ giá trị của bản thân, giới thiệu cho tiểu đội này của bọn hắn.
“Hiện giờ tiến vào mới thấy, tình huống Yến phủ năm đó bị diệt môn thật sự thảm thiết, khắp nơi đều có xương trắng, không ai có thể chạy thoát.”
“Năm đó Yến phủ có kẻ thù không?”
“Trong tư liệu ta đọc thì không có. Tuy Yến phủ là một trong tám đại thế gia, nhưng lúc ấy nó không phải mạnh nhất cũng không phải yếu nhất, các phương diện đều không có gì nổi bật, ngày thường rất khiêm tốn, cơ bản không có lý do gì trêu chọc đến kẻ thù.” La Diên Trung nói.
“Ta cũng cảm thấy nó không có gây thù chuốc oán. Yến gia là một thế gia lớn như vậy, nếu có thể một đêm diệt phủ diệt thành, thì kẻ thù mà nó chọc phải cũng phải vô cùng mạnh đúng không? Đừng nói là tu tiên thế gia, cho dù tính cả các tông môn của tu tiên giới thì cũng không thấy thế lực nào có thể làm được việc này.” Lục Bạch Vi nói.
Kỳ lạ như vậy, đang yên đang lành vì sao sẽ có chuyện diệt thành diệt phủ chứ?
Về phần này thì trong nguyên tác cũng không nói rõ, hầu hết những trọng điểm trong nguyên tác đều là Diệp Dung Nguyệt làm sao có thể như cá gặp nước mà khống chế hai mỹ nam, lại như thế nào mà nhẹ nhàng nhặt được tuyệt thế bảo kiếm của thành chủ.
Về nội dung cơ bản của Yến phủ thì vô cùng qua loa, giống như lúc trước đi đến bí cảnh Đại Kim Sơn, Diệp Dung Nguyệt cũng chưa từng đến chỗ của Tất lão tiền bối, cũng không biết bí cảnh Đại Kim Sơn có sinh cơ dào dạt là hình thành như thế nào.
Diệp Linh Lang còn nhớ rõ lúc ấy nàng sở dĩ không đọc hết quyển sách kia là bởi vì tác giả càng viết càng tệ, đại nữ chủ nguyên bản là sảng văn tu tiên (3), sau này lại biến thành nữ chủ đầy mị lực lôi kéo tình cảm cùng với vô số nam nhân.
Ngươi yêu ta ta yêu hắn, hắn ngược ngươi ngươi ngược ta, nội dung còn cẩu huyết hơn cả mấy phim nữ chủ thần tượng lại đi nhầm vào phim trường tu tiên vậy.
Còn việc nỗ lực tu luyện thăng cấp đánh quái, cơ bản là không tồn tại, bởi vì nàng đi đâu cũng có thể nhặt được bảo bối, dựa vào thể chất cẩm lý (4) một đường đi tới thắng lợi, không ngừng tấn chức, hướng lên tận trời cao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-117-phim-than-tuong-nu-chu-nham-vao-phim-truong-tu-tien.html.]
Nhưng đối với Diệp Linh Lang thì đây có thể coi là một tin tốt, rốt cuộc có cẩm lý ở phía trước nhặt hạt vừng đậu xanh, nàng có thể đi theo phía sau nhặt tuyệt thế trân bảo.
Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi vào phía trong phủ, đi đến chỗ rẽ, Lục Bạch Vi chỉ chỉ về bên trái.
“Tiểu sư muội đi về bên này đi, thế gia tu tiên phủ trạch kết cấu khá giống nhau, nhà của chúng ta đi về bên này là khu vực trung tâm, là thư phòng, Tàng Thư Lâu, Tàng bảo các đều là đi về phía này, phía bên kia đều là sân huấn luyện và phòng ở của đệ tử các thứ.”
Diệp Linh Lang gật gật đầu, dù sao ở chỗ này hai mắt đều chẳng nhìn thấy gì, tùy ý đi về phía nào cũng thế.
“Thế thì chúng ta đi về phía này thôi!”
Thế gia tu tiên chiếm diện tích tuy không có lớn như tông môn tu tiên, một tông môn có thể chiếm vài đỉnh núi, nhưng diện tích phủ trạch cũng không hề nhỏ. Bình thường một thế gia tu tiên cũng sẽ lớn bằng nửa thành trì.
Bọn họ chỉ là đi qua mấy hành lang, đi qua mấy cái sân, sắc trời đã dần dần ảm đạm, giống như chưa làm được cái gì đã hết ngày.
Mắt thấy trời sắp tối, Diệp Linh Lang lựa chọn một đại sảnh rộng lớn làm chỗ nghỉ.
“Đêm nay trước tiên ở đây nghỉ ngơi một đêm, sáng mai chúng ta đi nhanh hơn chút, nếu không với tốc độ này cũng không biết khi nào mới có thể đến khu vực trung tâm của Yến phủ.”
Diệp Linh Lang vừa dứt lời, La Diên Trung bỗng nhiên đứng lên đi về phía ngoài cửa.
“La Diên Trung ngươi định đi đâu?”
“Chỉ thấy La Diên Trung quay đầu lại, cười hề hề với nàng.
“Ta đi vệ sinh, ngươi muốn đi cùng không?”
Nghe thấy lời này, Lục Bạch Vi tức giận đứng lên vén tay áo nắm tay lại đập lên người La Diên Trung.
“Đã nói ngươi đừng có mỗi ngày vô liêm sỉ mà đùa giỡn với tiểu sư muội của ta!”
Ai ngờ, lúc nắm đ.ấ.m của nàng nện xuống, La Diên Trung bỗng nhiên duỗi tay bắt lấy nắm tay nàng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, trong ánh mắt có vài phần lạnh lẽo, sau đó không nói gì mà buông tay nàng đi ra ngoài.
“Ai da! Hắn là cánh cứng rồi phải không? Một Luyện Khí nhỏ bé còn muốn khó chịu với ta hay sao? Bình thường khi ta đánh hắn còn không dám đánh trả, hôm nay chẳng những chặn lại mà còn dám trừng mắt với ta! Tiểu sư muội, muội nói hắn…”
Âm thanh của Lục Bạch Vi bỗng nhiên ngừng lại, nàng quay đầu thì nhìn thấy Diệp Linh Lang cũng thấy nàng nhìn La Diên Trung rời đi với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Tiểu sư muội, muội cũng cảm thấy hắn kỳ lạ phải không?”
Lúc này, người bên cạnh quay đầu mỉm cười với nàng.
“Ta không cảm thấy có gì không đúng hết, ngươi cảm thấy chỗ nào không đúng?”
Một khắc kia, Lục Bạch Vi sợ tới mức đứng tim, bởi vì quay đầu lại nói chuyện với nàng không phải là tiểu sư muội mà là một nữ nhân xa lạ, một người mà nàng chưa từng gặp.
“A!”
Lục Bạch Vi kêu lên thảm thiết một tiếng, nhanh chóng chạy về đại sảnh để tìm ngũ sư huynh.
Kết quả, nàng vừa mới quay đầu lại thì nhìn thấy cái ghế lúc nãy ngũ sư huynh ngồi có một bộ xương trắng, bộ xương trắng này có mặc quần áo, đúng là cái bộ mà hôm nay ngũ sư huynh của nàng mặc.
“A!”
_____________
(1) Nguyên văn là đoạn bích tàn viên, ý là cảnh đổ nát hoang tàn
(2) Xuất quỷ nhập thần: biến hóa tài tình
(3) Sảng văn: trong câu chuyện mà nhân vật chính có thể gặp toàn điều may mắn, có thể gặp dữ hóa lành, đạt được mọi thứ dễ dàng.
(4) Thể chất cẩm lý: Cá chép cẩm lý là biểu tượng của sự may mắn, thể chất cẩm lý là thể chất may mắn.