Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 114: Vừa mới trăng tròn không lâu, vẫn là một đứa trẻ
Cập nhật lúc: 2025-02-21 14:16:00
Lượt xem: 16
Ba người bọn họ buộc thành một xâu, đi theo Diệp Linh Lang đi sang bên cạnh, đến lúc đi ra cửa thì ngừng lại.
Vốn là các cửa sổ của rạp hát ban đầu đều mở, nhưng sau khi lão quỷ cường đại kia quậy phá thì lại làm cho toàn bộ những cánh cửa ấy đóng chặt lại.
“Sư huynh sư tỉ, mau lấy bạo tạc phù làm nổ cái cửa này đi, muội ở phía sau ngăn cản quỷ hồn tranh thủ thời gian cho hai người.”
Diệp Linh Lang nói xong thì lui về phía sau vài bước, nhường ra không gian cho bọn họ tới, nàng một tay cầm Huyền Ảnh, một tay dùng Phượng Hoàng Thần Hỏa Quyết cố gắng ngăn cản những mảnh vỡ quỷ hồn kéo dài thời gian cho bọn họ.
Lúc này, Mục Tiêu Nhiên lấy ra từ nhẫn mấy tấm bạo tạc phù, hắn đang định thật cẩn thận dán từng tấm ở cửa để kiểm tra mức độ phá hoại của nó, thì Lục Bạch Vi đã hào khí móc ra từ trong nhẫn một chồng lớn bạo tạc phù, mắt cũng không thèm nháy một cái mà ném hết vào cửa.
Nhìn thấy số lượng ít nhất cũng đến 30 tấm bùa cùng nhau ném về phía cửa, làm cho Mục Tiêu Nhiên sợ tới mức vội vàng túm lấy Lục Bạch Vi chạy ra thật xa.
“Chạy mau!”
Hắn vừa chạy đã khiến cho La Diên Trung còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng sợ dập mông.
Hắn còn chưa kịp chạy, dây thừng bên hông đã kéo theo hai người về phía trước.
Nhờ có họ lôi kéo hắn chạy vài bước, tính mạng của hắn đã được cứu vớt.
Lúc đó, Diệp Linh Lang còn đang giằng co với quỷ hồn, đột nhiên bị Mục Tiêu Nhiên đẩy nàng lao đi vài bước.
Còn chưa rõ ràng tình huống ra làm sao, bỗng nghe được phía sau “Uỳnh” một tiếng cực kỳ vang dội, khiến cho toàn bộ rạp hát đều lắc lư.
Bốn người bọn họ hướng về phía trước chạy, vừa vặn chạy ra khỏi phạm vi của vụ nổ không bị trọng thương, chỉ là bị mấy tấm gỗ đập lên đầu.
Lúc này, lão quỷ đang ở rạp hát thổi quét mọi người trong đại sảnh bị lực lượng mạnh mẽ của nổ bay đi, những người khác không còn bị khống chế nữa, trở lại trên mặt đất.
Vì thế, mọi người và quỷ ở rạp hát đều nhìn về phía nơi có vụ nổ mạnh, chỉ thấy một tòa rạp hát vốn không có kẽ hở nay đã bị nổ sụp một vách tường, bầu trời đêm của Già Vân Thành đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Sau khi im lặng vài giây, lão quỷ kia giống như là phát điên, gào rống ầm ĩ.
“Rạp hát của ta! Đại bản doanh của ta! Thế mà các ngươi lại làm nó nổ tung! Bốn con kiến các ngươi, trả lại tính mạng cho ta!”
Sau khi nó rống lên, thân thể đen đặc khổng lồ lập tức xé thành hai phần.
Một phần tiếp tục so chiêu cùng với nhóm cao thủ vai chính, phần còn lại hướng về phía bốn người bọn Diệp Linh Lang cùi bắp tu vi thấp.
Nhìn thấy tư thế này, Diệp Linh Lang vội kéo dây thừng, dán gia tốc phù đem theo ba người bọn họn liều mạng chạy như điên.
“Muội bảo các sư huynh sư tỉ làm nổ cái cửa, chúng ta lặng lẽ trốn đi, thế mà lại làm nổ tung hang ổ của nó, gây thù hận lên hết cỡ rồi!”
Ta đã định dán hai tấm tạc bạo phù, nhưng không nghĩ tới Ngũ sư muội vừa ra tay đã ném hơn ba mươi tấm!”
“Ngũ sư tỉ, có phải tỉ hiểu lầm gì đối với tạc bạo phù của muội?”
“Tiểu sư muội, có phải tại vì thói quen tiêu tiền của ta, trong một chốc một lát còn chưa kịp sửa đổi.”
….
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Nhìn thấy ở phía sau một nửa lão quỷ vẫn còn đang điên cuồng đuổi theo bọn họ, bọn họ nhanh chóng chạy về phía hành lang của rạp hát, sau khi chạy một mạch như điên trốn vào hậu viện.
Đường đi càng ngày càng hẹp, một nửa thân thể của lão quỷ tự làm cho thân thể của mình thật nhỏ lại, sống c.h.ế.t nó cũng không chịu buông tay, cứ thế đuổi theo bọn họ.
Lúc này, phía rất xa Diệp Linh Lang đã nhìn thấy có một pho tượng Phật thật lớn ở cuối gian phòng kia.
“Mau lên, chạy về căn phòng phía trước trốn đi!”
Diệp Linh Lang kêu lên, sau đó đã thấy móng vuốt của lão quỷ đã hướng về phía bọn họ, mắt thấy nó chuẩn bị cào đến người bọn họ, Diệp Linh Lang nhanh chóng thay đổi vị trí, chính mình chạy tới vị trí cuối cùng của đội ngũ.
Sau đó nàng thả Chiêu Tài từ trong quan tài ra, nó vừa ra tới, nhìn thấy đồng loại phía sau liền kích động rống lên thật to, bay thẳng về phía lão quỷ kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-114-vua-moi-trang-tron-khong-lau-van-la-mot-dua-tre.html.]
Nghe thấy tiếng rống này, ba người phía trước quay lại nhìn, trong nháy mắt họ nhìn thấy Quỷ Vương, bọn họ sợ tới mức trái tim phải nhảy ra khỏi cổ họng.
Lão quỷ của rạp hát dù sao cũng còn cách một khoảng, Quỷ Vương này vừa đột ngột xuất hiện đã đứng ngay phía sau bọn họ.
Đây là hoặc không gặp họa, đến khi gặp họa rồi thì họa vô đơn chí hay sao? (1)
Bọn họ vừa sợ tới mức hồn phi phách tán, vừa chạy như điên vọt vào trong phòng có tượng phật, rồi ngay lập tức đóng thật mạnh cửa phòng.
Sau khi đóng lại, Diệp Linh Lang nhanh chóng bày ở cửa một trận pháp để phòng ngừa quỷ chạy vào.
Nhìn thoáng về phía sau có phật quang chiếu khắp nơi, bốn người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi và ngồi xuống.
“Thật là quá dọa người rồi, làm trái tim ta muốn ngừng đập!” La Diên Trung nghỉ một hơi rồi nói: “Lục đại tiểu thư, sau này khi dùng phù làm ơn đáng tin cậy một chút được không?”
“Nếu mà lúc ta dùng phù có thể thuần thục như tiểu sư muội của ta, thì hiện tại ngươi đã không bám theo được chúng ta đâu!”
Lục Bạch Vi vừa nói xong, Mục Tiêu Nhiên há miệng ra định nói gì, sau một lúc lâu lại không biết phải nói gì mới đúng.
Thôi, cũng không phải là lần đầu tiên đáng sợ như vậy, hắn không nên ngạc nhiên làm gì.
Lúc này, Chiêu Tài còn ở ngoài cửa chiến đấu với lão quỷ kia, Diệp Linh Lang dựa vào ván cửa chọc một cái lỗ nhìn ra bên ngoài xem.
Lão quỷ này không chỉ biết nói tiếng người, mà cơ thể chia làm hai rồi vẫn còn sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy, chắc chắn là phải cắn nuốt đồng loại mười mấy năm rồi mới được như vậy.
Mà Chiêu Tài nhà nàng lúc này mới trăng tròn (2), vẫn là một đứa nhỏ đáng yêu.
Nếu đối chiến công bằng, nhất định Chiêu Tài không thể thắng được lão quỷ kia, nếu không phải địa thế nơi này vừa hẹp vừa sâu, nó không có cách nào dùng toàn bộ sức mạnh, thì khả năng lớn là Chiêu Tài sẽ trở thành điểm tâm của nó.
Không được, nàng cần phải nghĩ ra cách tăng cường lực lượng của Chiêu Tài, Chiêu Tài của nàng cần phải thắng trước khi cai sữa!
Diệp Linh Lang lại kiểm tra trong nhẫn, ở một chỗ thoải mái dễ chịu tìm thấy Béo Đầu đang buồn ngủ, sau đó tóm Béo Đầu ra khỏi nhẫn.
Bảo Đầu xoa xoa mắt còn đang buồn ngủ, trong lòng vô cùng tức giận chuẩn bị mắng mỏ Diệp Linh Lang.
Kết quả những lời mắng mỏ vừa đến miệng, nó đã nhìn thấy qua lỗ hổng của ván cửa, nhìn thấy Chiêu Tài đang cắn xé với đồng bọn, một cuộc đại chiến sinh tử, vô cùng kinh khủng.
Trong chốc lát, quả này đã run lẩy bẩy.
“Diệp Linh Lang, nhớ lại lão Tất, nhớ lại tình cảm trong bí cảnh của chúng ta, nhớ lại ta đã giúp ngươi chăm sóc Trường Nhĩ như thế nào, không có công lao ta cũng có khổ lao, ngươi làm việc gì cũng phải có lương tâm một chút chứ!”
“Béo Đầu này, ngươi nhìn tình cảnh của chúng ta đi, nhìn xem ngươi cùng với Chiêu Tài cùng sinh ra từ một chỗ, ta nuôi nấng ngươi lâu như vậy rồi, ngươi cũng nên phải có gì đó cống hiến cho ta mới phải chứ?”
….
Béo Đầu hít sâu một hơi, nhận mệnh nhắm hai mắt lại.
“Ta biết ta không thể trốn nổi ngày hôm nay, ta chỉ có một lời thỉnh cầu với ngươi, có thể để ta tự mình động thủ hay không?”
“Có thể, nhưng ta cũng xin ngươi.” Diệp Linh Lang nói với giọng vô cùng ghét bỏ: “Béo Đầu ngươi có thể đừng diễn nhiều như vậy được không?”
Béo Đầu hùng hùng hổ hổ cúi đầu, tự mình nhổ trên cánh tay, trên đùi, trên đầu rất nhiều cái rễ và những vết xước, rồi nhét vào lòng bàn tay của Diệp Linh Lang.
“Ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây được thôi!”
Diệp Linh Lang nhận mấy cái rễ đó của nó, lại thừa dịp nó không chú ý, dùng một cây kim bằng bạc chọc vào một bên m.ô.n.g nó một chút rồi rút ra, rồi lấy nước trái cây nhỏ giọt lên những cái rễ khô khốc kia.
“Đau đau đau! Đồ lưu manh! Ngươi lại nhân cơ hội chạm vào m.ô.n.g ta rồi!”
______________
(1) Câu này mình thay đổi cấu trúc so với nguyên tác, để diễn đạt sao cho gần nghĩa thôi. Câu nguyên văn trong nguyên tác là như thế này: 这是要么不倒霉, 倒霉事成双吗?, dịch xuôi ra là, không có tai họa (xui xẻo) thì thôi, vừa xui xẻo một cái thì xui xẻo thành đôi (ý là hai cái xui xẻo đến cùng một lúc)
(2) Trăng tròn: ý là vẫn còn tuổi nhỏ (trăng tròn là chỉ em bé mới được 1 tháng tuổi)