Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 113: Trước tiên tự bảo hộ bản thân, có duyên gặp lại.
Cập nhật lúc: 2025-02-21 14:15:58
Lượt xem: 13
Nhắc tới chuyện thiếu tiền, sắc mặt Diệp Dung Nguyệt chợt cứng đờ.
Thấy Diệp Linh Lang muốn lấy từ trong nhẫn ra tấm bảng biểu giấy nợ, nàng sợ tới mức mau chóng ấn vào tay Diệp Linh Lang
“Tiền có thể đưa muội, nhưng đừng lấy giấy nợ ra!”
“Nếu tỉ không có tiền cũng không sao, cây sâm ngàn năm này cũng có thể dùng để gán nợ!”
Vừa nghe nàng nói, Diệp Dung Nguyệt vội thu hồi cây sâm ngàn năm, không cho nàng nhìn thêm cái nào.
Nói đùa sao, thứ này có tiền cũng khó có thể mua được, sao có thể cầm đi để gán nợ?
Nàng từ nhẫn lấy ra một túi linh thạch đưa cho Diệp Linh Lang.
“4000 này cầm đi! Ta đã trả xong, về sau không được lấy đồ vật kia ra nữa!”
Diệp Linh Lang đếm đếm linh thạch, xác nhận đã đủ.
“Nhưng việc này muội cũng không thể đồng ý với tỉ được, bởi vì tỉ trả xong rồi, nhưng đại sư huynh của tỉ vẫn còn 4500 nữa, về sau khi nào đòi nợ còn phải lấy ra chứ. Nếu không, hay là tỉ trả thay hắn đi, muội sẽ trực tiếp hủy đi giấy nợ, được không?”
Diệp Dung Nguyệt bị Diệp Linh Lang làm cho tức đến nỗi không khống chế được âm lượng, kêu to một tiếng: “Không được!”
Nàng vừa kêu lên, mọi người xung quanh đều nhìn về phía các nàng.
Diệp Dung Nguyệt vội vàng cười tươi một cái, đầy mặt ôn nhu nhẹ nhàng tình cảm nói với Diệp Linh Lang.
“Đừng hòng, muội đi mà đòi hắn!”
“Xì, nhìn dáng vẻ lại cãi nhau rồi, hai người này thật là…”
“Chắc lại đang âm dương quái khí ghen tị cái gì!”
Diệp Linh Lang sửng sốt, có ông trời làm chứng, nàng chưa từng hâm mộ Diệp Dung Nguyệt không an phận kia, mị lực cuồn cuộn khắp nơi, sẽ trở thành lực cản vô cùng lớn trên con đường tu luyện của nàng.
Lúc này, đột nhiên xung quanh rạp hát toàn bộ ánh sáng đều tắt, mọi người ở khu vực này đều đứng lên, cảnh giác nhìn bốn phía.
Chỉ nghe thấy một tiếng hát kịch từ bốn phía rạp hát truyền đến, bao vây tất cả xung quanh mọi người.
Lời nói của Diệp Dung Nguyệt còn chưa xong, Diệp Linh Lang bên cạnh nàng đã không thấy đâu.
Nàng vừa quay đầu lại đã phát hiện ra không biết từ khi nào Diệp Linh Lang đã về đến bên cạnh sư huynh sư tỉ của nàng.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy muội muội này của nàng hơi ngốc một chút, một Kim Đan, một Trúc Cơ, một Luyện Khí thì sao có thể bảo vệ được nàng?
Chờ xem, sớm muộn cũng có lúc nàng phải cầu xin mình.
“Chuyện này là sao? Thật là đáng sợ!”
Lục Bạch Vi vội vàng cầm lấy tay áo Mục Tiêu Nhiên.
“Ta cũng chưa từng trải qua chuyện này, bọn quỷ trước kia nhìn thấy đều không biết nói.”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
La Diên Trung cũng rất sốt ruột, nhưng hắn lại cầm lấy tay áo Diệp Linh Lang
Lục Bạch Vi nhìn thấy liền giơ tay đập vào móng vuốt của hắn xuống.
“Làm gì thế? Lại muốn lợi dụng tiểu sư muội của ta làm gì hả?”
“Làm gì có, rõ ràng là ta đang sợ hãi!”
“Sợ hãi mà sao ngươi không bắt tay ngũ sư huynh, bắt tay tiểu sư muội làm gì?”
……
Hiện tại ta giải thích cho ngươi lý do, ngươi sẽ tin ta hay sao?
La Diên Trung không giải thích, hắn thừa dịp Lục Bạch Vi không chú ý lại bắt tay áo của Diệp Linh Lang.
Tuy rằng cũng không có tác dụng gì, nhưng cầm tay áo của nàng hắn lại cảm thấy vô cùng an toàn.
Sau khi vở kịch kết thúc, một quỷ hồn màu đen bỗng nhiên xuất hiện trên trần nhà rạp hát, đang quan sát mọi người ở phía dưới.
Giây tiếp theo, một tiếng cười khẽ kỳ quặc truyền đến, mọi cửa sổ rạp hát đều bị đóng thật mạnh.
“Côn Ngô Thành đệ tử, bày trận!”
Tư Ngự Thần vừa lệnh một tiếng, đệ tử Côn Ngô Thành đang tán loạn nhanh chóng bày một trận pháp, trận pháp bày xong khí thế xuất hiện, bọn họ tụ tập hết vào một chỗ.
Diệp Linh Lang vừa nhìn thấy người của đại tông môn bày trận pháp, phản ứng đầu tiên là, chẳng lẽ đệ tử Côn Ngô Thành muốn rời khỏi đây! (1)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-113-truoc-tien-tu-bao-ho-ban-than-co-duyen-gap-lai.html.]
Khi nào có tai vạ đến thân ai người đấy lo, nhìn dáng vẻ muốn đường ai nấy đi rồi.
Diệp Linh Lang thấy tình huống không ổn liền mau chóng lấy bút ra, viết một hình phù văn lên tay Mục Tiêu Nhiên và Lục bạch Vi.
Lần trước nghiên cứu phù văn quỷ hồn hệ, có cái này có thể giúp bọn họ chống đỡ ngăn cản một chút.
Lúc này La Diên Trung cũng vội đưa lòng bàn tay duỗi tay về phía Diệp Linh Lang, chỉ thấy nàng do dự một lúc lâu không có hạ bút.
“Ngươi còn do dự cái gì? Ta khăng khăng đi theo ngươi, thế mà ngươi mặc kệ sự sống c.h.ế.t của ta?”
“Không phải, trên người của ngươi có cấm chế của ta, ở đây không vẽ được phù.”
“Thế thì ngươi không thể giải cấm chế giúp ta hay sao?”
“Không thể!”
“Ngươi sợ ta chạy trốn sao?”
“Bởi vì ta không biết giải!”
???
Ngươi đã hạ cấm chế cho ta, vì sao ngươi lại không biết giải?
Không chỉ có La Diên Trung, ngay cả Lục Bạch Vi và Mục Tiêu Nhiên cũng cảm thấy hơi quá đáng.
“Vậy thì ta…”
“Không vội, tuy là bây giờ ta không biết, nhưng ta có mang theo sách, để ta học luôn, học xong sẽ giải cho ngươi”
Diệp Linh Lang nói xong liền lấy một quyển sách từ trong nhẫn mở sách ra, La Diên Trung sợ tới mức vội vàng khép sách của nàng lại.
“Ta đang khó hiểu, ngươi vẫn nghĩ lại xem bây giờ có chỗ nào không có cấm chế, ngươi vẽ phù văn vào chỗ đó đi!”
Diệp Linh Lang sửng sốt, thật ra cũng không mất bao nhiêu thời gian cả, nhưng vì La Diên Trung sốt ruột như thế, nàng cũng không nên vi phạm lòng thành của hắn..
“Vậy ngươi ghé mặt lại đây!”
……
Hắc ảnh trên nóc rạp hát nhanh chóng vọt xuống dưới, đệ tử Côn Ngô Thành do Tư Ngự Thần cầm đầu liền mượn lực lượng của trận pháp, đưa ra linh lực lớn nhất đánh về phía quỷ ảnh kia.
Nhát đánh này khiến cho quỷ ảnh từ một biến thành nhiều, nhanh chóng rơi rụng ở khắp các góc của rạp hát, tấn công về phía những người khác.
“Ta còn tưởng lợi hại đến đâu, đánh tan quỷ hồn lại càng khó đối phó, cũng không biết có phải các ngươi đến đây phá hoại đâu!” Hứa Thiên Du trào phúng nói.
Nhưng mà Tư Ngự Thần không thèm cho hắn một ánh mắt, nắm chặt chuỗi phật châu trong tay, không ngừng vận chuyển linh lực c.h.é.m g.i.ế.c quỷ hồn khắp nơi, kiếm của hắn c.h.é.m đến đâu, quỷ hồn trực tiếp tiêu tán, khí phách vô cùng.
Toàn bộ rạp hát lâm vào hỗn loạn, từng người đối phó với những quỷ hồn đến tập kích bản thân mình.
Lục Bạch Vi cùng Mục Tiêu Nhiên chưa từng thấy trận này bao giờ, bọn họ không ngừng vung kiếm chống đỡ quỷ hồn, khi nào không ngăn được thì giơ lòng bàn tay về phía trước, quỷ hồn sẽ lui một bước, thừa thời gian này bọn họ cũng có thể đứng vũng.
Mà bên cạnh bọn họ, tu vi của La Diên Trung không đủ, kiếm trong tay c.h.é.m ra cũng không thể ngăn cản được những quỷ hồn đó, đành phải không ngừng dùng phù văn bảo mệnh của Diệp Linh Lang.
Vì thế, trong khi ba người bọn họ vung kiếm ngăn quỷ hồn, hai tay La Diên Trung trống trơn, cả người động kinh.
Chỗ viết phù văn trên mặt hắn không ngừng đ.â.m về phía trước, vô cùng giống với đồ ngốc thiểu năng trí tuệ ở đâu đến.
Vì mạng sống, hắn thật sự dùng mọi cách, cố hết sức.
Lúc này, quỷ hồn càng ngày càng nhiều, lại còn từ bốn phương tám hướng xung quanh rạp hát đi vào, toàn bộ rạp hát gần như chứa đầy quỷ hồn.
Tiếng hát kịch kia lại bắt đầu vang lên phía trên rạp hát, âm thanh của nó mang theo lực ảnh hưởng độc đáo, khiến cho người ở đây khó chịu vô cùng.
Lúc này đúng là gặp kẻ địch mạnh rồi.
Đúng lúc bọn họ kiệt sức vì ngăn cản quỷ hồn, tất cả những quỷ hồn bị vỡ nát đột nhiên cuốn lẫn nhau, hình thành một lốc xoáy thật lớn hút tất cả mọi người vào.
Diệp Linh Lang thấy tình huống không ổn, vội vàng móc ra một cái dây thừng bảo họ buộc bên hông, không thể cứ thế ngồi chờ chết.
“Đeo dây thừng vào theo muội đi!”
Nam chủ có hào quang nam chủ, nữ chủ có hào quang nữ chủ, pháo hôi có cơm hộp nóng hổi (2) Những cái đó Diệp Linh Lang không đủ năng lực không cần quản, trước tiên phải bảo hộ bản thân đã, có duyên thì sẽ gặp lại.
_____
(1) Đây chắc ám ảnh của Diệp Linh Lang về Thất Tinh Tông và Liệt Dương Điện mấy lần chạy trốn :))
(2) Cơm hộp: Chết (có khi nào tại hộp cơm có thể liên hệ với cái quan tài không nhỉ? Cầu cao nhân giải thích!)