Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 111: Thật là một vở kịch máu chó!

Cập nhật lúc: 2025-02-21 14:15:55
Lượt xem: 15

Đám người bọn họ trùng trùng điệp điệp đi vào bên trong một rạp hát đã hoang phế từ rất lâu.

Tư Ngự Thần cầm đầu đám người, vừa vào đến cửa đã nhìn thấy hai người đứng trên sân khấu kịch.

Một người áo trắng như tuyết, tóc đen như mực, một người áo đỏ như lửa hai mắt thâm tình.

Hai người bọn họ cùng đứng một chỗ có một loại ái muội không nói nên lời, hơn nữa, nam tử áo đỏ kia còn đặt tay trên đầu Diệp Dung Nguyệt, tư thế vô cùng nuông chiều.

Nghe thấy tiếng động, hai người bọn họ nhanh chóng quay đầu lại, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tư Ngự Thần, Diệp Dung Nguyệt sợ tới mức lùi về sau một bước.

Vì thế, ba người bọn họ nhìn lẫn nhau, tạo thành một hình tam giác không theo quy tắc nào cả.

Diệp Linh Lang biết là sau khi vào rạp hát nội dung sẽ vô cùng thú vị, nhưng trăm triệu không ngờ vừa vào cửa đã thấy cao trào.

Nàng nhanh chóng lôi kéo sư huynh sư tỉ rời khỏi đội ngũ của Côn Ngô Thành, tìm vị trí thuận lợi nhất để hóng chuyện.

La Diên Trung nhìn thấy bọn họ chạy, hắn lại nhìn thoáng qua giữa đám đệ tử Côn Ngô Thành cùng với Thanh Huyền Tông cân nhắc.

Một bên là Côn Ngô Thành ổn định an toàn lại nhiệt tình có thể dẫn hắn rời khỏi Già Vân Thành, một bên là Thanh Huyền Tông cả ngày làm việc xấu, phong ấn tu vi của hắn, lại bắt hắn phải nhận bao nhiêu là ấm ức.

Sau khi do dự một giây đồng hồ, hắn quyết đoán chọn đi theo đội của Thanh Huyền Tông.

Rạp hát có một đặc điểm rất tốt, có bàn có ghế, cái gì cũng đủ, chỉ thiếu hạt dưa và trà.

Diệp Linh Lang thấy vậy vội lấy một túi linh quả từ nhẫn, thuận tay đưa cho sư huynh sư tỉ mỗi người một quả, do dự một lúc lại cũng phát cho La Diên Trung một quả.

La Diên Trung nâng niu linh quả trong tay, nội tâm vô cùng vui sướng, tuy linh quả thì hắn cũng có, nhưng điều này cũng chứng minh một điều là hắn không chọn sai đội đúng không?

“Ngự Thần, vì sao huynh lại ở đây?”

“Ta không nên ở đây đúng không? Là ta làm hỏng chuyện tốt của các ngươi rồi!”

Tư Ngự Thần nói xong thì xoay người đi, Diệp Dung Nguyệt ngay lập tức sốt ruột:

“Huynh đang nói cái gì thế! Vừa đến nơi hỏi cũng không chịu hỏi một câu, đã trực tiếp kết tội cho muội rồi, hay là trong lòng của huynh chưa bao giờ tin tưởng muội? Hay là muốn cho muội thấy trong lòng huynh muội chẳng là cái gì hết!”

“Thấy Tư Ngự Thần không?” Diệp Linh Lang thì thầm to nhỏ: “Đây là kết quả của việc không tập trung vào tu luyện mà nhàn rỗi nói chuyện yêu đương, nếu mà hắn không thích tỉ tỉ của ta, hiện tại đã có thể trào phúng một câu, ngươi thật đúng là không biết xấu hổ, bị ta bắt gian tại chỗ còn mắng ngược trở lại, ông đây không cần! Sau đó phất tay áo chạy lấy người là được rồi!”

Nghe xong lời này, ba người còn lại vô cùng đồng ý mà gật gật đầu.

Hiện tại, Tư Ngự Thần đúng thật là quá uất ức, rõ ràng hắn là người bắt gian, ngược lại còn không dám nói nặng một câu, nói không chính xác đoạn tình cảm này phải kết thúc.

“Sư tỉ, nếu mấy ngày này tỉ ở Già Vân Thành gặp hắn cùng nữ nhân khác ở cùng một chỗ, tỉ nên làm như thế nào?”

Bỗng nhiên bị hỏi đến, Lục Bạch Vi nghiêm túc nghĩ nghĩ kết hợp với ví dụ trực quan tại hiện trường, nàng đưa ra đáp án.

“Đi lên chúc phúc cho bọn họ trường trường cửu cửu (1)”

“Không đúng, tỉ phải đi lên đánh cho hắn một trận.”

“Vì sao? Ta lại không để ý đến hắn, có gì phải tức giận đâu?”

“Tỉ không để ý hắn cũng cần phải đánh hắn, đánh hắn là bởi vì hắn lừa lấy Loạn Tâm Kính nhà tỉ, không phải sao?”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Ánh mắt Lục Bạch Vi sáng lên.

“Ừ nhỉ! Ta vốn dĩ là muốn tới đây đánh hắn, bên cạnh hắn có nữ nhân hay không thì có ảnh hưởng gì tới quyết định này của ta đâu!”

“Đúng rồi, cho dù trong trường hợp nào chúng ta cũng phải giữ được sơ tâm không đổi.”

“Cảm ơn sư muội, lợi ích không nhỏ!”

“Không có gì, muội cũng vừa mới tổng kết ra chân lý từ trên người bọn họ, chỉ là truyền thụ kinh nghiệm lẫn nhau mà thôi.”

Mục Tiêu Nhiên vẫn luôn cảm thấy sư muội toàn là ngụy biện, nhưng nghe đến cuối cùng lại cảm thấy hợp tình hợp lý: …

Xong rồi, hắn đã không tìm ra được trong lời nói của tiểu sư muội có điều gì không đúng nữa rồi.

Dần dần vẫn luôn theo ý nghĩ của của tiểu sư muội, kết quả phát hiện đi còn rất thuận, dẫn tới hiện tại hắn lại cảm thấy Hạ Tại Đình lần này nhất định phải đánh.

Rất đột ngột.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-111-that-la-mot-vo-kich-mau-cho.html.]

“Đừng nói chuyện nữa, mau xem, có tình tiết mới!”

La Diên Trung vừa nhắc nhở, bọn họ ngay lập tức ngẩng đầu tiếp tục hóng chuyện.

“Tư đạo hữu không cần sốt ruột như vậy, giữa ta và Dung Nguyệt vô cùng trong sáng, chúng ta chỉ là cùng vào Già Vân Thành rèn luyện thôi. Nàng bị lạc mất đồng môn Thất Tinh Tông, ta sợ nàng đi một mình có nguy hiểm, nàng lo lắng ta sẽ bị kẻ thù tìm thấy, vì thế chúng ta mới cùng làm bạn đường đi tới đây, không rời không bỏ.”

Hứa Thiên Du chớp chớp cặp mắt đào hoa xinh đẹp, cười rất đắc ý hả hê.

Hắn vừa nói xong, sắc mặt của Tư Ngự Thần càng trầm xuống.

“Ngự Thần, là Thiên Du mới cứu muội, muội không thể mặc kệ hắn trong khi biết kẻ thù của hắn vẫn đang đuổi giết, nếu muội mà m.á.u lạnh vô tình thấy c.h.ế.t không cứu, huynh sẽ vui hay sao?”

Diệp Dung Nguyệt nói xong, Tư Ngự Thần lại nhíu mày lại, thấy rõ được hắn vô cùng khó chịu.

“Cái này ta hiểu! Để ta tới nói cho các ngươi nghe!”

La Diên Trung xung phong nhận việc.

“Ta không thể mặc kệ mà rời bỏ hắn, cũng không thể từ bỏ không cần ngươi nữa, đây không phải là rất giống với ta ngày thường ở bên ngoài g.i.ế.c người đoạt bảo hay sao? Gặp được một người g.i.ế.c một người, gặp được hai người g.i.ế.c hai người, không thể bởi vì có người này mà từ bỏ người kia, tóm lại, ta muốn tất!”

“Nhưng cũng giống với tình huống này, ta sẽ vì lòng tham không đáy mà trả giá đắt. Bởi vì sau khi hai người đối diện phát hiện được, khả năng họ sẽ liên thủ mà đánh cho ta một trận, dẫn tới ta chẳng bắt được ai cả, đúng là mất nhiều hơn được. Cho nên, một chân đạp hai thuyền là không đúng!”

Lúc này, Diệp Linh Lang đã nuốt hết linh quả trong miệng cười mỉa.

“Không bắt được ai trong hai người, lại còn bị đối phương liên thủ đánh cho một trận, đó là vì thực lực của ngươi quá kém cỏi. So với việc tổng kết kinh nghiệm không nên một chân đạp hai thuyền, ngươi nên đề cao thực lực bản thân, về sau gặp ai cũng tận diệt.”

“Nghĩ cái gì thế? Tận diệt dễ như vậy sao?”

La Diên Trung vừa mới hỏi xong, chỉ thấy Lục Bạch Vi cùng với Mục Tiêu Nhiên cùng nhau quay đầu lại.

“Ta không muốn đả kích ngươi, nhưng tiểu sư muội của ta đi đâu cũng là tận diệt.”

“Đúng vậy, nếu không phải các ngươi có trận pháp độn thổ, Liệt Dương Điện các ngươi không phải là bị tiểu sư muội của ta tận diệt hay sao?”

……

Nói chuyện thì nói chuyện, sao lại lôi người thân ra công kích!

La Diên Trung tức giận, tức thì tức, nhưng hắn nhớ lại  hình ảnh Diệp Linh Lang nửa đêm càn quét đường cái, còn không phải là tận diệt hay sao?

Vì thế, hắn đành chịu thua.

“Cho nên, chúng ta có thể học được một chân lý từ chuyện này, chỉ cần đạo hạnh cao thâm, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!”

Diệp Linh Lang nâng nâng cằm chỉ phía trước sân khấu.

Chỉ thấy Tư Ngự Thần không rời đi, mà đang tiếp đón đệ tử Côn Ngô Thành, chuẩn bị ở đây hạ trại qua đêm, mà Hứa Thiên Du vốn đi cùng với Diệp Dung Nguyệt trải một cái đệm phía dưới Diệp Dung Nguyệt, săn sóc hầu hạ vô cùng chu đáo.

Đàm phán xong xuôi rồi! Cả hai đều ở lại!

“Xét đến cùng, đề cao chính mình. Thời gian bọn họ lôi lôi kéo kéo ấy, các ngươi dùng để tu luyện thật tốt, không ngủ không nghỉ mà tu luyện, tương lai nhất định kinh tài tuyệt diễm.”

Diệp Linh Lang khẽ cười một tiếng: “Hơn nữa, tu vi cao thực lực mạnh, nếu có ai đó thay lòng đổi dạ, một đao khiến hắn trở thành thái giám, có phải hết khó chịu không?”

Lục Bạch Vi vui sướng phụ họa: “Một đao khiến hắn trở thành thái giám, thật thoải mái!”

Nghe nàng nói, La Diên Trung cùng với Mục Tiêu Nhiên tự nhiên đứng thẳng người.

“Tiểu sư muội, tuổi còn nhỏ đừng nói mấy chuyện linh tinh đó.” Mục Tiêu Nhiên cau mày không tán đồng nhắc nhở một câu.

“Cái này thì có gì đâu? Tuy muội còn nhỏ tuổi, nhưng còn không phải ở đây xem người ta nói chuyện tình ái hay sao? Đàn ông cởi trần ta cũng nhìn rồi!”

Tiếng nói vừa dứt, Mục Tiêu Nhiên cùng với Lục Bạch Vi quay ngoắt đầu lại nhìn về phía La Diên Trung, ánh mắt hung ác.

Việc này cứ như thế không chịu bỏ qua hay sao?

______

(1) Trường trường cửu cửu: Lâu lâu dài dài, bền vững lâu dài

Loading...