Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 109: Ta không trêu chọc bất cứ ai.

Cập nhật lúc: 2025-02-20 11:04:06
Lượt xem: 14

Ở Già Vân Thành tối tăm lại nguy hiểm, khắp nơi đều là không khí quỷ dị, đệ tử Côn Ngô Thành đang sẵn sàng đón quân địch đại chiến với Quỷ Vương…

Một tiếng hát cao vút truyền khắp đường cái, sau đó lan truyền tới những con phố khác.

“Vận may tới chúc ngươi vận may tới, vận may mang đến niềm vui và tình yêu, vận may tới vận may tới với chúng ta, đón vận may thịnh vượng phát đạt khắp tứ hải!”

Cùng với cờ đỏ bay phấp phới, biển người tấp nập, chiêng trống vang trời, pháo nổ vang, bài hát này càng ngày càng vang dội, càng nghe càng chấn động trái tim, nó lưu loát dễ đọc, làn điệu đơn giản, chỉ nghe một lần sẽ tuần hoàn vang vọng không ngừng trong đầu vô số lần.

Vận may tới chúc ngươi vận may tới!

Ảo cảnh này đột nhiên xuất hiện, khiến cho đệ tử Côn Ngô Thành bị chấn động.

Đây là cái đồ vật gì? Quỷ Vương này còn biết chế tạo ảo cảnh sao? Lợi hại như vậy sao?

Vận may tới chúc ngươi vận may tới, bài ca này thật sự khiến nhân tâm phấn chấn.

Bọn họ chỉ mới thất thần một chút, đợi đến lúc phục hồi tinh thần trở lại, Chiêu Tài đã đột phá vòng vây hướng tới phía Diệp Linh Lang mà chạy.

Cái thứ đồ vật này nó nghe hàng ngày, xem hàng ngày, nó thậm chí có thể lắc lư theo nhịp, nó căn bản không gì phải kinh sợ cả.

Người đầu tiên phát hiện Quỷ Vương chạy thoát chính là Tư Ngự Thần, hắn phản ứng lại nhanh chóng kêu gọi đồng môn đuổi theo.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Nghe Tư Ngự Thần gọi, đệ tử Côn Ngô Thành mới lấy lại được tinh thần, mau chóng chạy theo hắn đuổi theo Quỷ Vương.

Nhưng bọn hắn vừa tìm lại vừa không nhịn được mà nghĩ, vì cái gì ảo cảnh của Quỷ Vương sẽ là vận may tới?

Hệ quỷ hồn không phải sợ nhất là lụa đỏ thẫm giăng đèn kết hoa hay sao?

Vì sao nó lại chế tạo ảo cảnh không phải là một đàn quỷ dọa người khóc lóc thảm thiết, mà là cờ đỏ phấp phới, chiêng trống vang trời, pháo nổ vang vọng, còn hát một bài vận may tới?

Vận may tới chúc ngươi vận may tới!

Diệp Linh Lang ngồi thu lu trong một góc, vừa nghe vận may tới cách đó không xa, vừa duỗi tay nghênh đón Chiêu Tài yêu thương của nàng trở lại.

Thấy Tư Ngự Thần lập tức dẫn người vọt tới trước mặt nàng, nàng nhanh chóng nhốt Chiêu Tài vào hộp của nó.

“A!”

Một tiếng thét chói tai lại thê lương cắt qua bầu trời đêm yên lặng.

Khi bọn người Tư Ngự Thần đuổi tới, Diệp Linh Lang đang liều c.h.ế.t đánh nhau với một con tà linh.

Cả người nàng bị ngã trên mặt đất, tà linh đang mở miệng hướng về nàng định cắn xé, nhìn vô cùng nguy hiểm.

“Cứu tôi với! Mau cứu tôi! Huhuhu… Sợ quá!”

Tà linh nghe thấy tiếng khóc tiếng la ngày càng lớn, giãy giụa ngày càng mạnh, vẻ mặt xấu xí lại dữ tợn của nó lại tràn ngập sợ hãi.

Buông ta ra, mau thả ta ra!

Giãy giụa kịch liệt đến nỗi làm Diệp Linh Lang suýt nữa thì tuột tay.

Cũng may mà Tư Ngự Thần nhanh tay nhanh mắt một kiếm bổ lên tà linh, sau đó lại dùng sức mạnh của chuỗi phật châu đánh tan tà linh ngay tại chỗ.

Thấy vậy, Diệp Linh Lang thở phào nhẹ nhõm một hơi, cả người giống như là hết cả sức, tê liệt ngã xuống đất không nhúc nhích.

Tư Ngự Thần thấy vậy thì hướng về phía Diệp Linh Lang đang nằm trên mặt đất, sư đệ phía sau hắn vội vàng khẩn trương cầm ống tay áo của hắn.

“Buổi tối thế này, nơi này vì sao lại có một bé gái? Đại sư huynh cẩn thận!”

“Không sao!” Tư Ngự Thần đi lên phía trước cuối cùng cũng thấy rõ bộ dáng của Diệp Linh Lang: “Là muội sao?”

“Là huynh à!” Diệp Linh Lang vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui sướng: “Tỉ phu, may mà muội gặp được huynh ở chỗ này! Rốt cuộc muội cũng được cứu rồi! Làm muội sợ muốn chết!”

Một tiếng tỉ phu này khiến cho không khí hòa hoãn đi rất nhiều, Tư Ngự Thần đỡ nàng lên.

“Đại sư huynh, nàng ta gọi huynh là tỉ phu, chẳng lẽ là muội muội của Dung Nguyệt hay sao?”

“Ừ.”

Diệp Linh Lang đang muốn tìm cớ để chuồn đi, lúc này sư đệ của Tư Ngự Thần đi lên phía trước, nhìn chằm chằm nàng một hồi rồi hỏi.

“Chưa từng nghe Dung Nguyệt nói nàng có một muội muội nhỏ tuổi như vậy! Này! Tại sao ngươi lại không mặc đồng phục môn phái của Thất Tinh Tông? Sao ngươi lại ở đây? Ngươi đi cùng với Dung Nguyệt tới đây sao?”

Diệp Linh Lang mở to hai mắt, khuôn mặt non nớt kia lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Nàng thật sự không muốn tán gẫu với người này, nàng còn phải đi về tìm sư huynh sư tỉ, đừng hỏi, hỏi gì cũng là quá mức sợ hãi, cái gì cũng không biết.

“Vì sao muội sẽ ở một mình ở chỗ này?” Tư Ngự Thần cũng tò mò hỏi.

Người này rất ít nói lại lạnh lùng, có thể trả lời một chút.

“Muội bị lạc mất sư huynh cùng với sư tỉ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-109-ta-khong-treu-choc-bat-cu-ai.html.]

“Vậy lúc nãy muội có nhìn thấy Quỷ Vương hay không?”

“Không phải lúc nãy Quỷ Vương bị tỉ phu một kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t hay sao?”

Lúc này, vị đệ tử nói nhiều kia lại chen vào, hắn cười nói: “Tà linh mới đánh ngươi kia sao có thể là Quỷ Vương? Nếu ngươi thật sự gặp nó, nó có thể một miếng mà nuốt gọn một cọng giá đỗ như ngươi rồi!”

Diệp Linh Lang hoảng sợ nói: “Ăn ta mà chỉ cần một miếng hay sao?”

“Đúng vậy!”

“Vậy thì ăn ngươi chẳng phải chỉ cần một ngụm rưỡi thôi sao?”

……

Nàng nói xong câu này, đồng môn phía sau hắn đều cười vang.

“Quỷ Vương kia không bình thường, nếu mặc kệ nó rời đi, sau này chỉ sợ không biết sẽ trưởng thành đến mức nào.” Tư Ngự Thần chau mày.

“Tỉ phu, Quỷ Vương thật sự lợi hại như vậy sao? Muội sợ lắm! Có thể đưa muội trở về chỗ của sư huynh sư tỉ hay không? Muội không muốn ở chỗ này thêm một giây nào nữa.”

Một giây cũng không muốn nghe tên ngốc kia lảm nhảm bên tai nàng.

“Được rồi, ta sẽ đưa muội về.”

“Cảm ơn tỉ phu!”

Tư Ngự Thần xoay người dẫn đường phía trước, Diệp Linh Lang vội đi theo phía sau, lúc này tên ngốc kia lại đi theo.

“Ngươi gọi tỉ phu ngọt như vậy, hay là cũng gọi ta là ca ca đi!”

“Cha mẹ của ta nói, khi ta sinh ra đại ca ta chết, khi ta trăng tròn nhị ca của ta chết, khi ta được một trăm ngày tam ca của ta chết, trước khi ta một tuổi, tứ ca của ta đã trốn mất, ngươi thực sự muốn ta gọi ngươi là ca ca sao?”

….

Nàng vừa nói xong, đồng môn phía sau hắn lại cười như điên.

“Giang  Du Tranh, sao ngươi già đầu mà lại đi đùa giỡn một bé gái thế? Ngươi làm người ta sợ hãi rồi kìa!”

“Liên quan gì đến ngươi? Với lại, đây không gọi là đùa giỡn, là lúc nãy ta thấy nàng sợ hãi mới muốn nói chuyện với nàng, khiến nàng đỡ sợ thôi.”

“Nhưng sư huynh của ta đã nói, không nói chuyện với người lạ.”

“Ta không phải là người xa lạ, ta là đồng môn của tỉ phu ngươi.”

“Tỉ phu, đưa muội trở về cần nhiều đồng môn như vậy sao? Muội sợ làm chậm trễ chuyện của bọn họ.”

Tư Ngự Thần nhíu mày quay đầu lại nhìn bọn họ.

“Đại sư huynh, không có huynh không có phật châu, Quỷ Vương mà tới thì bọn đệ không đánh được, huynh không phải là muốn mặc kệ bọn đệ đấy chứ?”

……

Nếu không phải là vì sợ ảnh hưởng tới thiết lập nhân vật (1), nàng hiện tại đã xông lên bảo Chiêu Tài cắn c.h.ế.t hắn, cho hắn biết, kể cả có Phật châu thì hắn cũng chết!

Tư Ngự Thần không có cách nào mặc kệ bọn họ, chỉ có thể cảnh cáo nói: “Các ngươi im lặng một chút, đừng làm muội ấy sợ hãi.”

Vì thế, đoàn người dẫn theo Diệp Linh Lang trùng trùng điệp điệp (2) mà về lại căn nhà nhỏ mà họ đang tránh né.

Bọn họ vừa bước vào trong viện, trận pháp ngay lập tức có hiệu lực, người bên trong toàn bộ đều bừng tỉnh.

Bọn họ đứng dậy cảnh giác nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy phía sau Diệp Linh Lang là một đám người đi theo vào trong nhà.

“Tiểu sư muội!”

Mục Tiêu Nhiên và Lục bạch Vi nhanh chóng chạy ra ngoài.

“Sư huynh, sư tỉ, muội về rồi!”

Diệp Linh Lang dựa theo kịch bản giống như là được sống lại một đời, vui mừng chạy tới ôm chặt lấy Lục Bạch Vi, sau đó quay đầu lại từ biệt với Tư Ngự Thần.

“Thật kỳ lạ, vì sao sư huynh của ngươi mới Kim Đan? Sư tỉ mới Trúc Cơ?”

Lúc này, La Diên Trung mới từ trong phòng đi ra.

“Lại còn có một Luyện Khí?”

……

Đầu tiên, La Diên Trung ta không trêu chọc bất cứ ai.

________________

(1) Nhân thiết, hay thiết lập nhân vật, ở đây là thiết lập của Diệp Linh Lang, đang giả vờ là một bé ngoan yếu đuối đáng yêu sợ hãi tà linh sợ hãi mọi thứ ấy :))

(2) Trùng trùng điệp điệp: Nhiều nơi hay dịch thành mênh m.ô.n.g cuồn cuộn, mình thấy nó không hợp lý lắm nên để nguyên trùng trùng điệp điệp, nghĩa là một đám người rất đông.

Loading...