Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 107: Đánh hắn gần chết mới thôi!
Cập nhật lúc: 2025-02-20 11:04:01
Lượt xem: 10
Hắn đang lo một mình lẻ loi hiu quạnh không có nơi nương tựa, thế mà chớp mắt ông trời cho hắn gặp được đồng môn!
Hơn nữa, còn là đồng môn siêu lợi hại! Thủ tịch đại đệ tử của Liệt Dương Điện bọn họ, Hách Liên Phóng!
Tuy Hách Liên Phóng hiện tại là Nguyên Anh, nhưng hắn là Nguyên Anh mới hai ba mươi tuổi, không giống với những Nguyên Anh bảy tám chục một trăm tuổi trong môn phái, hắn cũng giống với những thủ tịch đại đệ tử của tam đại tông môn còn lại, đều là những thiên tài có cơ hội phi thăng lớn nhất.
Cho nên là có hắn ở đây, đừng nói Diệp Linh Lang, chính là thủ tịch đệ tử của Thanh Huyền Tông có tới cũng chẳng ăn thua!
Được cứu rồi, lúc này hắn thật sự được cứu rồi.
Vì thế, hắn cũng mặc kệ bên ngoài có còn tà linh hay không, mau chóng đứng dậy đuổi theo.
Nếu không phải vì sợ bọn Lục Bạch Vi nghe được tiếng động, hắn đã kích động mà hô lên ba tiếng đại sư huynh rồi.
Hắn nhìn thấy Hách Liên Phóng nhanh chóng bay qua trước mắt hắn, nhưng Hách Liên Phóng lại không nhìn thấy hắn, cho nên sau khi La Diên Trung ra ngoài đã anh dũng mà đuổi theo.
Nơi này vô cùng nguy hiểm, hắn sợ đi được nửa đường bị Diệp Linh Lang phát hiện hắn chạy trốn, hắn không dám gọi bậy, chỉ có thể đuổi theo phía sau.
Đáng tiếc hiện tại hắn chỉ có tu vi Luyện Khí, nếu không thì đuổi theo cũng không khổ sở như vậy.
Sau khi đuổi được một đoạn đường, không thấy Hách Liên Phóng đâu nữa.
Đúng lúc trong lòng hắn còn nóng như lửa đốt, nghe được khu nhà phía trước truyền đến âm thanh rất nhỏ.
Hắn thật cẩn thận tiến đến điều tra, trước khi xác định chính là đại sư huynh hắn không thể bị người hay quỷ phát hiện, cho nên động tác của hắn nhẹ đến mức không tạo ra tiếng động nào.
Khi hắn đi về phía trước, thấy được bên trong khu nhà đổ nát có người, mà người kia vừa thời lại là đại sư huynh Hách Liên Phóng mà hắn đang tìm kiếm!
Hắn tức khắc vui như mở cờ trong bụng mà vô cùng kích động, vừa muốn gọi tên đại sư huynh, biểu cảm trên mặt bỗng nhiên dại ra, bị dọa tới nỗi cả người đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Hắn nhìn thấy trước mặt hắn, cách đó không xa, đại sư huynh mà toàn bộ đệ tử Liệt Dương Điện đều ngưỡng mộ, ngày thường nghiêm túc lạnh lùng cao ngạo, vừa mạnh mẽ lại tài năng kinh người, đang đứng ở nơi đó từng ngụm từng ngụm mà nuốt từng con tà linh mà hắn bắt được trong tay!
Hắn vừa nuốt, hơi thở bao quanh thân thể hắn cũng trở nên vô cùng quỷ dị, ngay cả trên mặt cũng xuất hiện những hoa văn màu đen mà người bình thường không nên có, những hoa văn này xuất hiện từ sườn mặt lan đến phía trên cổ, ngay cả trên mu bàn tay lộ ra cũng đều có.
Cả người La Diên Trung đều trở nên ngốc.
Trong nháy mắt này, hắn cảm thấy thế giới xung quanh hắn sụp xuống, hắn đứng ở trung tâm nơi sụp đổ ấy không biết làm sao, chỉ có thể chờ cục đá trên đỉnh rơi xuống, chờ đất ở dưới chân sụp đổ.
Trong nháy mắt hắn phát ngốc, Hách Liên Phóng bỗng nhiên quay đầu lại.
“Ai?”
Đại não của La Diên Trung đã ngừng hoạt động, hắn còn không biết phải chạy trốn.
Lúc này, một bàn tay từ phía sau ấn hắn xuống, khi hắn sợ tới mức muốn thét chói tai thì phát hiện bản thân không phát ra âm thanh được nữa.
Hắn đột nhiên quay đầu lại thì thấy trên vai mình dán một lá bùa, mà dán lá bùa này cho hắn không phải ai khác, chính là tiểu cô nương áo đỏ đuổi theo tà linh chạy trên đường Diệp Linh Lang
Trong khoảnh khắc kia, hắn bỗng nhiên không biết mình bị ai phát hiện thì ít nguy hiểm hơn nữa.
Tóm lại, đứa nhỏ đã bị dọa cho choáng váng rồi.
Diệp Linh Lang làm động tác tay “Xuỵt” với hắn, sau đó nhìn về phía trước.
Hách Liên Phóng nghe được động tĩnh, vừa nuốt một con tà linh cuối cùng, vừa híp mắt quay đầu lại đi tìm nơi phát ra âm thanh.
Chỗ hai người bọn họ đang ngồi cũng chỉ cách hắn một bức tường, chỉ cần hắn đi ra nhất định sẽ phát hiện bọn họ.
Hai người bọn họ, một Luyện Khí, một Trúc Cơ, trước mặt một đại Nguyên Anh như Hách Liên Phóng quả thật đúng là nộp mạng.
Diệp Linh Lang hơi hối hận một chút, sớm biết thế đã không tới cứu đồ ngốc này.
Hắn thật sự quá lớn mật, biết rõ Già Vân Thành nguy hiểm như vậy, thấy người còn dám đuổi theo.
Nếu không phải là đúng lúc nàng muốn trở lại tửu lâu để đột phá nhìn đến hắn chạy như điên mà đi theo hắn, hiện tại hắn đã bị xé thành từng mảnh nhỏ rồi.
Lúc này, rốt cuộc La Diên Trung cũng đã hồi hồn, hắn cũng biết ai đáng sợ hơn.
Nhìn thấy Hách Liên Phóng càng ngày càng tới dần, hắn sợ tới mức run lẩy bẩy.
Làm sao bây giờ, hiện tại phải làm sao bây giờ?
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Thần sắc của Diệp Linh Lang còn bình tĩnh, nàng trừng mắt liếc hắn một cái bảo hắn đừng run, vì thế hắn cố gắng khống chế mình run thật nhẹ thôi, đỡ làm cho vị tổ tông này giận dữ, nàng lại không muốn cứu mình.
Hai người an tĩnh ngồi ở phía sau tường, lúc sắp bị Hách Liên Phóng phát hiện, bỗng nhiên một tiếng gào rống truyền đến.
La Diên Trung vừa nhấc đầu đã thấy con Quỷ Vương đêm qua, so với tối hôm qua thì hiện tại nhìn nó càng khủng bố, vì thế hắn lại nhịn không được mà run lẩy bẩy.
Rốt cuộc hắn đã làm sai cái gì? Cả đêm muốn dọa hắn nhiều lần như vậy? Ba kẻ khủng bố nhất cùng nhau lắc lư trước mặt hắn, trái tim hắn dù có làm bằng sắt cũng không chịu đựng nổi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-107-danh-han-gan-chet-moi-thoi.html.]
Lúc này, Hách Liên Phóng cùng với Quỷ Vương đối mặt với nhau.
“Nơi này thế mà có một con Quỷ Vương sao? Trách không được đêm nay tìm một vòng lớn mới tìm được ở trong góc một con tà linh, hóa ra bị ngươi xuống tay trước. Rất thú vị, nếu có thể ăn luôn ngươi, ta có thể đột phá bình cảnh này!”
Hắn còn chưa nói xong, Chiêu Tài đã nhịn không được mà xông về phía hắn.
Không phải người trong phim, có thể ăn! Ăn sống!
Vì thế, Chiêu Tài tiến đến cắn xé Hách Liên Phóng, mà Hách Liên Phóng lại tiến đến đánh nhau cùng với Chiêu Tài.
Thừa dịp một người một quỷ còn đang đánh nhau, Diệp Lanh Lang nhanh chóng kéo kéo quần áo La Diên Trung, ý bảo hắn cởi áo ngoài ra, nếu không một hồi nữa chạy trốn sẽ bị Hách Liên Phóng nhìn thấy, đời này hắn sẽ không chạy thoát được.
La Diên Trung trái tim lạnh lẽo, cởi quần áo trên người hắn ra, cởi xong quần áo ngoài, hắn bắt đầu cởi quần áo trong, lộ ra thân mình ngăm đen đầy vết sẹo.
Diệp Linh Lang đang chuẩn bị trốn chạy: ???
Ta có ý tốt cứu ngươi, ngươi tại đây chơi trò lưu manh muốn làm trò gì?
Người anh em, ta mới mười một tuổi, ngươi cho ta xem cái này, có phù hợp không?
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Diệp Linh Lang, La Diên Trung nhanh chóng chỉ chỉ vào áo trong màu trắng của hắn, phía trên cũng có một dấu mặt trời màu đỏ.
……
Người của đại tông môn không có bao nhiêu bản lĩnh, tài phú cũng bình thường, nhưng mà thật chú trọng mấy thứ linh tinh.
Vì thế, khi Chiêu Tài cùng với Hách Liên Phóng còn đang giao lưu thân thiết nóng bỏng, Diệp Linh Lang chạy như điên ra ngoài, phía sau còn có La Diên Trung đang cởi trần.
Khi Hách Liên Phóng nhìn thấy, hắn ngốc một chút.
Đây không phải là Già Vân Thành vừa tối tăm lại vô cùng nguy hiểm sao?
Vì sao lại có tiết mục tiểu đại thúc biến thái đuổi theo tiểu cô nương? Khẩu vị nặng như vậy cơ à?
Quỷ Vương này sẽ còn biết tạo ra ảo cảnh hay sao? Hắn trúng chiêu sao? Lợi hại như vậy sao?
Hắn vừa sửng sốt, một móng vuốt của Chiêu Tài phóng tới, cào vào n.g.ự.c hắn.
Trời ạ! Thật đúng là chiêu số của Quỷ Vương rồi, hắn chủ quan quá!
Nhưng mà cũng nên nói lại, vì sao Quỷ Vương lại chế tạo ra ảo cảnh có nội dung không phù hợp với trẻ em như thế chứ?
Diệp Linh Lang mang theo La Diên Trung chạy một mạch như điên trở lại tửu lầu, khi bọn họ trở về, Lục Bạch Vi và Mục Tiêu Nhiên đã nghe thấy tiếng động, đang đứng ở cửa nhìn xung quanh khắp nơi, nhìn khi nhìn thấy bọn họ thì trên mặt lộ ra thần sắc kích động.
“Chạy mau!”
Diệp Linh Lang hô lên một tiếng rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Nơi này đã không an toàn nữa, nàng muốn tìm một chỗ mới để an trí cho bọn họ rồi quay trở lại tìm Chiêu Tài, Chiêu Tài yêu quý của nàng, ngàn vạn không thể để Hách Liên Phóng ăn mất.
Ai ngờ, nàng vừa mới kêu xong một tiếng này, phía sau nàng truyền đến một tiếng BÙM, ngay sau đó là tiếng La Diên Trung kêu thảm thiết.
“A…”
Nàng vừa quay đầu lại đã thấy Lục Bạch Vi cùng Mục Tiêu Nhiên đang ấn La Diên Trung trên mặt đất hành hung.
“Ngươi giỏi lắm La Diên Trung, hạ lưu vô sỉ, xấu xí không biết xấu hổ, ngươi dám đuổi theo tiểu sư muội của ta định làm trò gì xằng bậy, làm nàng sợ tới mức chạy trối chết! Ngươi thật sự nghĩ không có ai che chở cho nàng sao? Sư huynh, đánh hắn cho muội, đánh hắn gần c.h.ế.t mới thôi!”
“Tiểu sư muội không cần chạy, đừng sợ, sư huynh giáo huấn hắn cho muội xem!”
La Diên Trung không hiểu được vì sao mình bị hành hung: …
Mặc dù như thế, nàng sợ hắn sao? Nàng cần người che chở sao? Hắn mới là người thảm nhất được không?
____
Đôi lời của tác giả: (Mình vẫn dịch lời của tác giả để chúng ta có thể hiểu rõ từng thời kỳ viết truyện ra sao nhé!)
1. Dựa theo yêu cầu của rất nhiều người đọc, tác giả bắt đầu thử viết ba chương mỗi ngày, nhưng phát huy không nổi, khi không có đủ thì đừng ai mắng. Để động viên tác giả, để tui có thể phát huy hết sức mình, xin mọi người hằng ngày khen ngợi tui xinh đẹp được không?
2. Những chuyện tóm tắt về các sư huynh sẽ luôn có, nhưng để thay đổi vận mệnh, trước khi nó phát sinh, để tiểu Diệp nhỏ bé của chúng ta lớn lên một chút, mạnh mẽ hơn một chút, nếu không đến khi có chuyện lớn phát sinh thì một cùi bắp như nàng mà bỗng nhiên có thể chống trời thì có vẻ không hợp lý lắm!
3. Chúc mọi người vui vẻ đọc truyện, ngủ thật ngon!
_____
Lời người dịch:
Mình cũng giống tác giả nè, cũng cần được động viên mới có thể phát huy hết sức mình. :)))
Giải thích một chút, tác giả mỗi ngày đều cập nhật thêm hai chương, ngày nào có việc đột xuất thì có xin phép nghỉ sau đó lại bù thêm.