Lộ Đại Tùng thật sự hiểu, cho dù ăn nhỏ, thì cũng bắt đầu từ chi phí thấp chứ.
Ví dụ như mở một sạp hàng, hoặc là bán mấy món đồ chơi nhỏ bán hàng rong gì đó.
Trực tiếp thuê cửa hàng ở huyện thành, chi phí ban đầu cũng quá lớn, lỡ như thua lỗ, tiền đó coi như ném tiền qua cửa sổ.
Lộ Đại Tùng định khuyên: “Em hai, mở cửa hàng kinh doanh dễ dàng như , em suy nghĩ cho kỹ.”
Lộ Nhị Bách : “Em , cả yên tâm , Nhị Nha tay nghề.”
Tay nghề?
Ông hỏi: “Tay nghề gì?”
“Thiết kế hình tượng.”
Lộ Đại Tùng trừng lớn mắt: “Cái gì ?” Nghe cũng từng qua.
Thư Dư thật sự tiện giải thích, chỉ thể với ông: “Bác cả, cửa hàng thuê , tiền thuê cũng trả, bây giờ trả cũng . Còn về việc kiếm tiền thế nào, đợi khi cửa hàng mở , bác sẽ hiểu.”
Lộ Đại Tùng vẫn cảm thấy đáng tin cậy, bà lão đột nhiên véo ông một cái: “Được , Nhị Nha vấn đề gì thì chính là vấn đề gì. Anh ngay cả huyện thành cũng ngoài bao giờ, còn kiến thức bằng Nhị Nha, cái gì.”
Lộ Đại Tùng: “…” Đau lòng quá .
Ông xua tay: “Thôi thôi, đến nước , các cứ, cứ thử xem , cần giúp gì thì cứ với .”
Bà lão khịt mũi coi thường: “Nói với thì ích gì, vợ vui vẻ giúp thằng hai .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/man-cap-dai-lao-xuyen-thanh-nong-gia-nu/chuong-96-phan-cong-nhiem-vu.html.]
Lộ Đại Tùng ngượng ngùng, dậy : “Cái đó, cũng qua nhà em ba xem xe la.”
Thực ông cũng ngứa ngáy từ lâu, trong nhà ông ngoài Lý thị đang ở bờ sông giặt quần áo, mấy đứa trẻ đều chạy đến nhà em ba. Tuy Đại Ngưu và Lan Hoa ở đó, ông cũng yên tâm, qua xem một chút.
Nói xong liền , để cho họ gian riêng để bàn bạc.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Thư Dư lúc mới với mấy bà lão: “Cửa hàng thuê , một tháng hai lượng bạc, ở phố Ninh Thủy, con trả tiền thuê nửa năm.”
“Phố Ninh Thủy?” Lộ Nhị Bách nhíu mày. “Tiền thuê ở phố Ninh Thủy thể nào rẻ như , Nhị Nha, cửa hàng đó vấn đề gì ?”
“Không vấn đề gì ạ.” Thư Dư cũng giấu họ, liền kể chuyện cửa hàng đó là của Vu lão gia để lấy lòng.
Bà lão xong hừ lạnh một tiếng: “Vậy hai lượng bạc đó ông thu cũng là nhiều , nếu ông cặp song sinh gì đó, Nguyễn bà tử cũng sẽ nảy sinh ý . Cũng may Nhị Nha ở đây, nếu đến cổng nhà họ Vu treo cổ .”
Lộ Nhị Bách vội vàng: “Mẹ, đừng bậy.”
Thư Dư nắm lấy tay bà lão: “Tiền thuê rẻ, cho nên chúng đừng ngoài, kẻo rước phiền phức.”
“Chúng hiểu.”
“Tiếp theo là dọn dẹp cửa hàng, con nhờ Vu quản gia giúp dọn những cái tủ thừa . Lát nữa tìm thợ thủ công sửa bố cục, là thể khai trương.” Thư Dư , sang Nguyễn thị: “Mẹ, tiếp theo sẽ việc bận rộn .”
Nguyễn thị cầu còn : “Nhị Nha con , chắc chắn thể .”
“Con vẽ mấy bản vẽ phác thảo quần áo… tuy thô sơ, nhưng đại khái là ý đó. Mẹ, cứ theo hình vẽ của con một mẫu nhỏ . Không vấn đề gì thì thành đồ cho lớn, kích cỡ thì… cứ theo dáng của con mà ạ.”
Nguyễn thị kích động: “Được, con cứ cẩn thận với , những việc khác giúp gì nhiều, chứ quần áo chắc chắn thành vấn đề, hôm nay thể bắt tay luôn.”