Lão thái thái , đến gần mới phát hiện trong chiếc giỏ nhỏ đựng đầy ốc đồng.
“Con mò ?”
Trong lúc chuyện, bà vội vàng đỡ lấy chậu gỗ.
Thư Dư gật đầu xoa cổ tay, chậu gỗ đựng quần áo nặng quá, vẫn nên dùng giỏ đựng cho nhẹ nhàng và tiện lợi hơn.
Nàng theo lão thái thái nhà: “Lúc giặt quần áo con thấy sông là ốc đồng, nước sông sạch, ốc cũng to, nên định mò một ít về xào ăn vặt.”
Nàng vốn định mang quần áo về , vài bước thì gặp Phương thẩm, bà đang định đến trang trại nấu bữa trưa. Trong tay bà cầm chiếc giỏ , là lát nữa xong cơm ở trang trại, buổi chiều rảnh rỗi sẽ núi nhặt ít hạt thông.
Thấy Thư Dư cần, bà liền đưa giỏ cho nàng dùng.
Thư Dư vốn định từ chối, chiếc giỏ bà dùng để đựng hạt thông, nếu đựng ốc đồng khó tránh khỏi chút bẩn.
Phương thẩm ném giỏ xuống chạy mất.
Thư Dư đành lót một ít lá cây rộng đáy giỏ, lúc mới mò ốc.
Nàng xuống nước, thời tiết mà nàng dám xuống nước, lão thái thái sẽ dám đánh nàng.
May mà ven sông nhiều ốc, Thư Dư chỉ mò sơ sơ cả một rổ lớn.
Lão thái thái xong nhíu mày: “Ốc đồng gì ngon , chẳng mấy thịt, còn mùi tanh của bùn.”
Người nhà nông họ, ăn thịt cũng ăn cho đáng. Mớ ốc trông thì nhiều, nhưng thịt chỉ một chút, ăn mất thời gian.
Thư Dư đẩy cổng sân , nhịn lên: “Cho nên con mới là món ăn vặt mà. Còn về mùi tanh của bùn, thể dùng lá tía tô, bên tía tô ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/man-cap-dai-lao-xuyen-thanh-nong-gia-nu/chuong-710-mo-oc-dong.html.]
“Tía tô?” Lão thái thái nghĩ một lát: “Không thấy, để lát nữa hỏi xem.”
Thư Dư thực thấy ở rìa núi, nếu gần đây , ngày mai nàng sẽ nhờ Phương Hỉ Nguyệt lúc xuống núi hái giúp một ít.
“Không cần hỏi ạ, con nhờ hái .”
Thư Dư đổ hết ốc đồng trong giỏ chậu nước, với lão thái thái đang phơi quần áo: “Lát nữa con xách thùng nước nhà , mò thêm một ít nữa.”
“Còn nữa ?”
Thư Dư gật đầu: “Vâng, sông nhiều lắm. Đợi chúng nhả hết cát trong hai ngày, chúng sẽ xào ăn, con mang một ít đến trang trại cho nếm thử. Con mới đến, họ quan tâm con.”
Lão thái thái gì, tuy bây giờ mùa ăn ốc, nhưng ở đây là do , thời gian, hoặc là giống bà chê ốc thịt mùi tanh, nên gần như ai mò, tự nhiên là cũng .
“Được, ăn cơm , ăn xong hẵng , cùng con.” Bà trông chừng, để A Dư xuống nước.
Thư Dư ý kiến: “Vâng ạ.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nàng ngâm ốc nước, dậy xoa tay: “Đại Hổ và Tam Nha còn về?”
“ thế, giờ nhà họ Trương bắt đầu ăn cơm , cũng nên về .” Hai đứa trẻ đều hiểu chuyện, sẽ ở lì nhà khác giờ cơm.
Lão thái thái định lát nữa phơi xong quần áo sẽ tìm, thì ngoài cổng vang lên tiếng chuyện của Đại Hổ.
“Về .”
Bà mở cổng, liền thấy Trương Bình An dẫn hai đứa trẻ ở cửa.
Lão thái thái lập tức mời bé : “Hai đứa nhỏ ngoan , gây phiền phức gì cho các cháu ?”
Trương Bình An chút hiền hậu : “Không ạ, chúng nó ngoan, Đại Hổ dạy cháu ít chữ.”