Khu rừng cây cối, con đường tự nhiên rộng rãi như quan đạo bên ngoài, ngay cả một lối mòn cũng .
Con la tự núi lẽ thành vấn đề, vấn đề là phía còn kéo theo một chiếc xe tù.
Chiếc xe tù va chạm lung tung, nhanh đ.â.m một gốc cây, lực đạo quá lớn, một tổ ong cây đột nhiên đ.â.m trúng.
Đồng tử Thư Dư trợn to, may mắn là tổ ong đó rơi thẳng xe tù, bất hạnh là, tổ ong rơi mặt đất, một đám đen kịt đang ùa đến, như g.i.ế.c đuổi theo.
“A… Khốn kiếp.” Thư Dư cảm giác tất cả vận xui của đời lẽ đều dồn hôm nay, nhốt trong xe tù còn tính, còn ong đốt nữa ?
Thư Dư một nữa cảm ơn cha chiếc xe tù , tuy chiếc áo tơi trải nóc xe sớm rơi mất, nhưng cô vẫn còn rèm bốn phía.
Thư Dư vội kéo rèm xe tù xuống, che kín đầu , những phần da lộ bên ngoài cũng nhanh chóng che .
May mắn, thời gian thời tiết chuyển lạnh, cô mặc hai lớp áo, vẫn thể che chắn phần nào.
Sau khi Thư Dư che mặt xong, cô càng thêm sốt ruột dùng sức đạp xe tù.
Chỉ là, cô che chắn cho xong, con la gì che đậy, đám ong đó đều đuổi theo nó.
Con la đó vốn chạy như điên một quãng đường dài, rừng dễ di chuyển, chạy chậm , dần dần bình tĩnh.
Ai ngờ tấn công, lập tức tung bốn vó càng thêm cuồng bạo chạy sâu trong rừng.
Thư Dư: “…”
Đạp! Đạp! Đạp!
Dùng sức mà đạp!
Cô chỉ một cách , sâu hơn chính là núi sâu, núi rừng gần Tây Nam phiền phức, bên trong rắn độc mãnh thú gì, mạng nhỏ là quan trọng.
Thư Dư càng thêm dùng sức, cũng may hiệu quả tồi, bao lâu hai thanh tre đạp văng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/man-cap-dai-lao-xuyen-thanh-nong-gia-nu/chuong-543-cuoi-cung-cung-ra-ngoai.html.]
Thư Dư bắt đầu đạp thanh thứ ba, thứ tư, thấy đủ để cô chui , cô lập tức đổi hướng, nhắm chuẩn một vị trí, hai lời liền nhảy xuống.
Chỉ là địa thế núi rừng quả nhiên phức tạp, cô tưởng là nơi bằng phẳng, ngờ khi nhảy xuống hụt chân, trực tiếp lăn lóc xuống sườn dốc.
Khi lăn đến chân dốc, đầu cô cũng bắt đầu choáng váng từng cơn.
mà…
“Cuối cùng cũng .”
Thư Dư thở một , vịn một gốc cây dậy, một lúc mới dần dần tỉnh táo .
Cô đầu xung quanh, đây là nơi nào, bốn phía đều là cây, cũng đường.
Thư Dư dám lung tung, lỡ càng càng sâu thì phiền phức, nhất vẫn là ngược con đường cũ.
Cô ngẩng đầu, về phía sườn dốc lăn xuống.
Độ dốc khá dài, bò lên sẽ tốn ít thời gian.
Vấn đề là, cô bây giờ tay chân rã rời, còn mang gông cùm xiềng xích, lên đối với cô là một công trình lớn.
Đặc biệt là… lúc cô trượt xuống, tay hình như trật khớp, cử động .
dù hai tay đều gãy, nên bò lên thì vẫn bò.
Thư Dư thở dài một , bắt đầu bò lên, ai ngờ mới hai bước, bên tai ẩn ẩn vang lên một giọng quen thuộc.
“Lộ cô nương… Lộ cô nương, Thư Dư, Thư Dư cô nương, cô ở ? Có thấy ? Thư Dư.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Thư Dư sửng sốt, ngay đó nở nụ .
Cô , Mạnh Duẫn Tranh chắc chắn sẽ đuổi theo, chỉ ngờ, đến nhanh như .