Lương thị gật đầu: “Được , lát nữa .” Món ngon như , chỉ một bát lớn thế thì ít quá.
Ai ngờ bà dứt lời, Lộ Tam Trúc đang húp mì sùm sụp liền ngẩng đầu lên, nuốt xuống hai miếng thịt : “Đừng nữa.”
“Tại ? Anh yên tâm, em và Đại Bảo . Đại Bảo là trẻ con, chị dâu hai chắc sẽ nỡ từ chối .”
Lộ Tam Trúc thở dài: “Nếu chỉ chị dâu hai thì dĩ nhiên thành vấn đề, nhưng bây giờ thêm Nhị Nha…” Hắn chép miệng hai tiếng, rung đùi đắc ý : “Thôi bỏ .”
“Nhị Nha khó đối phó lắm ?”
“Đâu chỉ là khó đối phó.” Lộ Tam Trúc đột nhiên im lặng một chút, chút cảm khái: “Sau nhà hai, e là cuộc sống sẽ ngày càng hơn. Sau chúng nhất đừng đắc tội với Nhị Nha, ?”
Hắn chỉ bát mì mặt: “Ngay cả bát mì , chúng cũng ăn .”
Lương thị cho là , bà Nhị Nha là võ, nhưng bà là trưởng bối, Đại Bảo là trẻ con, chẳng lẽ nó còn thể tay với họ ?
chuyện trong nhà luôn luôn theo Lộ lão tam, như , Lương thị tự nhiên tiện gì nữa, đành cam lòng mà gắp một phần ba bát mì của cho con trai.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Ăn cơm xong trời cũng tối hẳn, chậu mì của nhà họ Lộ cuối cùng cũng giải quyết xong.
Mấy con Nguyễn thị hiếm khi ăn một bữa no, đến mức cho tiêu cơm. Lớn từng tuổi, đây là đầu tiên họ trải nghiệm như .
Những việc đó, Nguyễn thị để Thư Dư động tay nữa. Rửa nồi, rửa bát, cho gà ăn, dọn dẹp sân vườn, bà đều cùng Đại Hổ và Tam Nha nhanh nhẹn xong.
Thư Dư trở về phòng, nhân cơ hội lấy túi tiền của , bắt đầu đếm tiền.
Lúc rời khỏi Thư gia, cô lấy một đồng nào. Tiền của Thư gia phần lớn đều sạch sẽ, Thư đại lão gia vơ vét tiền của hề nương tay, đợi ba tháng khi Thư gia lưu đày, những sổ sách đều sẽ quan viên điều tra tra xét rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/man-cap-dai-lao-xuyen-thanh-nong-gia-nu/chuong-40-so-bac-con-lai.html.]
Thư Dư tuy thoát khỏi vận mệnh lưu đày, nhưng cũng lúc thanh toán thêm một tội danh nữa.
Cô vẫn khi lưu đày sẽ lập tức thoát , bớt chuyện nào chuyện đó, huống hồ tiền của Thư gia cầm cũng phiền phức, nhức đầu.
Vì lúc khỏi thành, cô chỉ sáu mươi lượng bạc do chính kiếm .
Sáu mươi lượng bạc, trong đó tiền chữa chân cho Lộ Nhị Bách ít nhất cũng mười lăm lượng.
Thư Dư để phòng bất trắc, chuẩn sẵn hai mươi lượng bạc.
Ngoài khoản , còn là lộ phí đường từ phủ thành đến đây, thuê xe dùng hết một lượng rưỡi.
Sau đó còn tiền mua thịt, mua bánh, hôm nay mua gạo, bột mì, dầu ăn và những thứ khác, cộng thêm tiền ăn cơm bên ngoài, dùng hết năm trăm văn.
Cho nên hiện giờ, bạc mà cô thể tùy ý sử dụng chỉ còn ba mươi tám lượng.
Ba mươi tám lượng, đối với dân thôn Thượng Thạch thể là một con lớn, nhiều gia đình lẽ còn một nửa đó.
đối với Thư Dư mà , vẫn là quá ít. Sắp tới cô sẽ cần dùng tiền nhiều việc, xem việc cấp bách nhất là mau chóng kiếm tiền.
Vừa nghĩ đến đây, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ ‘cốc cốc cốc’.
Thư Dư cất bạc , dậy mở cửa.
Sau đó liền thấy Nguyễn thị cầm theo một cái khay kim chỉ , với cô: “Mẹ thấy vạt áo của con rách, vá giúp con.”
Thư Dư sững sờ, cúi đầu váy áo.
Vạt váy quả thực rách, là lúc giằng co với Nguyễn bà tử và những khác hôm nay, khi che mặt Nguyễn thị vô ý một cái dằm gỗ rách.