Nói xong chuyện nhà hai, bà cụ sang Lộ Tam Trúc, lặng lẽ thu tầm mắt .
Lộ Tam Trúc: “…”
Anh nhịn bưng chén rượu lên. “Mẹ, còn nhà con thì ? Mẹ gì ?”
Bà cụ thật sự . “Con nay vốn lanh lợi, trong các chị em, con là đứa lười biếng và dùng mánh khóe nhất, bao giờ lo lắng, cũng chẳng trông mong gì ở con. bây giờ con một công việc đàng hoàng, còn mua nhà, cũng xem như là tệ. Đại Bảo giờ cũng học, lễ nghĩa, Bảo Nha thì ngoan ngoãn. Con so với hai và em gái thì phúc hơn nhiều.”
Lộ Tam Trúc đắc ý, và Lương thị hề cảm thấy bà cụ đang chê bai .
Nói họ phúc khí, chẳng là đang khen họ ?
Thế là Lộ Tam Trúc kéo Lương thị và hai đứa con, nghiêm túc: “Mẹ, yên tâm, chúng con sẽ còn phúc hơn nữa. Ly rượu , con cạn!”
Nói uống một cạn sạch.
Bà cụ: “…”
Mọi vốn đang chút xúc động vì những lời của bà cụ, lúc đều bật .
Bà cụ xoa trán, cuối cùng sang Lộ Tứ Hạnh. “Mấy năm nay, một lòng lo cho mấy con, cũng quan tâm đến con nhiều, để con chịu ấm ức.”
“Không , đối với con .” Lời Lộ Tứ Hạnh sai. Sức lực của bà cụ hạn, nhà hai trong cảnh như , bà còn thể gì hơn?
Nhìn những nhà khác trong thôn thì , con gái gả , nhà đẻ bòn rút của cải để trợ cấp cho em trai là may mắn lắm . bà cụ cô ở nhà họ Viên cũng khó khăn, nên nhà đẻ giúp gì, cũng cố gắng để cô lấy đồ nhà chồng về trợ cấp, tránh cho cô dám ngẩng đầu mặt cha chồng và chị em dâu, bắt nạt cũng tự tin.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Bà cụ : “May mà chồng con tệ, đối xử với con, giờ còn việc trong nha môn. Tiểu Chân và Toàn Toàn ngoan ngoãn hiểu chuyện, con thì cần cù chịu khó, cuộc sống sẽ thể nào tệ .”
Bà xong, uống cạn một chén rượu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/man-cap-dai-lao-xuyen-thanh-nong-gia-nu/chuong-2409-ket-cuc.html.]
Cuối cùng, bà sang Phương bà bà bên cạnh. “Thải Hà, chị em đoàn tụ, chị thật sự… mãn nguyện lắm .”
Bà ngước mắt , hốc mắt rưng rưng. “Xin , hôm nay ngày đại đoàn viên, các con kìm mà nhớ về những ngày tháng , nên nhiều một chút. Thôi, nữa, đêm ba mươi, mong đều bình an, đoàn viên, cuộc sống ngày càng rực rỡ.”
Bà cụ nâng chén rượu. “Cạn ly!!”
Tất cả đều dậy, ngay cả trẻ con cũng bưng ly nước chanh ép tay, vui vẻ nhảy nhót, hét lớn: “Cạn ly!”
Đêm ba mươi ở Lộ gia, náo nhiệt hơn thường lệ vài phần.
Không vì những lời của bà cụ , mấy chị em nhà họ Lộ đều tụ với , bắt đầu ôn chuyện xưa, trò chuyện ăn cơm uống rượu, ai nấy đều chút ngà ngà say.
Bọn trẻ con khi ăn uống no nê thì chạy loạn trong sân. Hiếm khi nhiều đứa trẻ tụ tập cùng như , dù cho trời lạnh giá, chúng vẫn chạy đến toát cả mồ hôi.
Trời dần tối, Thư Dư hiên, uống canh cá trích ấm nóng, tựa Mạnh Duẫn Tranh. Trước mặt hai phảng phất như một vô hình, ai dám đến phiền.
Bọn trẻ cô thai, cũng dám chạy gần chơi đùa.
Mạnh Duẫn Tranh thở một làn khói trắng, ôm cô thấp giọng hỏi: “Đang nghĩ gì ?”
“Không nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy… bình yên, thích cuộc sống như thế .”
Cô nghĩ, ở một thế giới khác, tiểu Thư Dư sự yêu thương của cha , chắc cũng sẽ sống hạnh phúc.
“Vút” một tiếng, một quả pháo hoa ở xa đốt lên, nổ tung bầu trời, khiến tiếng hò reo của bọn trẻ càng thêm phấn khích…
Chính văn đến đây là kết thúc, đây sẽ một ngoại truyện nhỏ về việc bại lộ phận, các bạn hứng thú thể thử.
Yêu các bạn.