Thành Võ về phía lá thư trong tay y: “Vinh quản sự, thư gì ?”
Vinh Hậu đưa lá thư cho y. Người xem xong thì kinh ngạc: “Sao thể?”
“Ngươi ý kiến gì ?”
Thành Võ cúi mắt suy tư một lát, ghé sát tai Vinh Hậu thấp giọng vài câu: “Ta cảm thấy chúng thể như ...”
Vinh Hậu gật đầu: “Cứ theo lời ngươi , thôi, chúng xem bọn họ.”
Hai về phía sân giam giữ Thành đại nhân. Thư Dư tỉnh , canh gác bưng bữa sáng tới.
Triệu Tích lắc đầu : “Thức ăn hạ dược.”
Thành đại nhân : “Trước đây Thành Hiền họ định chạy báo tin, tuy thành công, nhưng đối phương để đề phòng bất trắc, vẫn luôn hạ dược thức ăn của chúng , khiến sức lực chúng yếu ít. Ngày thường vấn đề gì, nhưng nếu phá vòng vây, thể .”
Đây cũng là lý do họ trói nhóm của Thành đại nhân .
Bản Thành đại nhân chút công phu, hơn nữa trong phòng còn ba con trai của ngài, đều từ nhỏ tập võ, dù võ nghệ qua loa, nhưng đều là võ.
Thư Dư đồ ăn mặt, chân mày nhíu , ăn lắm.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Người nhà Thành gia cũng quen, họ cũng ăn, nhưng ăn càng sức lực.
Ngay lúc Thư Dư đang rối rắm, cửa phòng mở , ngoài cửa Thành Võ và Vinh Hậu.
Vinh Hậu còn kịp mở miệng, Thành Võ : “Sao , ngon miệng? Ta khuyên các vị vẫn là nên ăn nhanh một chút, lát nữa một tin tức cho các vị, sợ các vị càng nuốt nổi.”
Thành đại nhân hừ lạnh một tiếng, Triệu Tích hỏi: “Tin tức gì mà mất ngon miệng như ?”
Thành Võ: “...”
Y nhạt : “Thẩm tướng quân chết, hiện tại hai vạn đồn trú quân ở Tây Nam , thuộc về chúng .”
Thành đại nhân kinh ngạc, đột nhiên lùi hai bước, dám tin họ: “Không thể nào.”
Thành Võ ném cho ngài một cái còi. Đây là vật Thẩm tướng quân luôn mang theo bên , trừ khi xảy chuyện, nếu sẽ rời khỏi , Thành đại nhân điều .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/man-cap-dai-lao-xuyen-thanh-nong-gia-nu/chuong-2360-thuyet-phuc-thanh-nguoi-mot-nha.html.]
Ngài lập tức thở nổi, thẳng tắp ngã ngửa .
“Thành đại nhân.”
“Cha.”
“Lão gia.”
Triệu Tích vội vàng tiến lên cấp cứu. Vinh Hậu về phía Thư Dư: “Huyện chúa, đến lúc đưa ngài gặp Đông Thanh quan chủ. Cho ngài một đêm thời gian, chắc suy nghĩ kỹ chứ.”
Khóe miệng Thư Dư siết chặt, sắc mặt ngưng trọng.
Nàng lời Thành Võ thật , nếu là thật, thì tình hình thật sự đang phát triển theo hướng tồi tệ nhất.
Nàng hiệu trấn an cho Ứng Tây và mấy , theo Vinh Hậu ngoài.
Đi vài bước, nhân lúc bốn bề vắng lặng, Vinh Hậu đột nhiên thấp giọng một câu: “Thẩm tướng quân , chỉ là mất tích mà thôi.”
Thư Dư sững sờ, ngẩng đầu y một cái.
Vinh Hậu nhanh chân về phía .
Thư Dư để lộ dấu vết mà nhếch mép, xem , Vinh Hậu đây là nghĩ thông suốt?
Nhanh hơn so với nàng tưởng tượng một chút, tay từ y quả thực sai.
Đi đến cửa sân của Đông Thanh quan chủ, Vinh Hậu đột nhiên một câu: “Vị bên cạnh Thành đại nhân là Uông thị, là của chúng .”
Thư Dư nhướng mày, quả nhiên sai, trong phòng của Thành đại nhân, họ cũng sắp xếp nội ứng.
Nếu Vinh Hậu thức thời như , Thư Dư tự nhiên cũng sẽ y thất vọng.
“Vinh quản sự yên tâm, luận công ban thưởng chắc chắn thể thiếu ngài.”
Nói xong, nàng bước sân của Đông Thanh quan chủ.