Mạnh Duẫn Tranh núi, thấp giọng : “Lần chúng đến Chính Đạo thôn là để đưa một đến. Người là biểu tẩu của , đó gặp kẻ nên trọng thương. Huynh nên đoán chúng hiện tại đang theo dõi, thể mang theo bên , cho nên nhờ và thê tử giúp chăm sóc một thời gian.”
Hứa Đại Lực hai lời liền đồng ý: “Không thành vấn đề.”
“Làm phiền các vị .”
Hai thêm gì, nhanh chân lên núi.
Bên Mã Lộc tìm con mồi, đang giương cung b.ắ.n tên.
Thời gian còn sớm, Mạnh Duẫn Tranh trì hoãn nữa, nhanh săn mấy con gà rừng thỏ hoang, nhưng vẫn đủ.
Họ sâu trong, cuối cùng hạ một con lợn rừng.
Lỉnh kỉnh cộng , thêm con lợn rừng, cả bốn tay đều còn rảnh.
Thấy săn kha khá, Mạnh Duẫn Tranh gọi nhanh chóng xuống núi, kẻo trời tối.
Mã Lộc còn chút tiếc nuối: “Ta còn nghĩ nếu thấy đại trùng, còn cơ hội kiếm tấm da hổ.”
Khóe miệng Mạnh Duẫn Tranh giật giật, đại trùng trong núi thật đắc tội với , khiến nhớ mong như .
Đoàn thắng lợi trở về, xuống núi thôn trang, khiến nhiều kích động thôi.
Đây là con mồi do Mạnh Duẫn Tranh săn , cần nộp lên thôn trang, Dư quản sự tự nhiên để tự xử lý.
Mạnh Duẫn Tranh lập tức sắp xếp: “Con lợn rừng cần, cho Hứa gia và Phương gia mỗi nhà một phần, còn cho trong thôn trang thêm bữa .”
Mọi vui mừng, lập tức vô cùng náo nhiệt bắt đầu chia thịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/man-cap-dai-lao-xuyen-thanh-nong-gia-nu/chuong-2347-chinh-la-thieu-nien-kia.html.]
Mạnh Duẫn Tranh tìm Dư quản sự lấy hai cái sọt lớn, một cái cho nhà họ Phương, một cái cho nhà Hứa gia.
Cái sọt của nhà họ Phương chứa ít thịt, còn cái của nhà Hứa gia... thì chứa Ngụy Cầm nhỏ nhắn, bên đắp một lớp vải, đặt mấy miếng thịt và một con gà rừng.
Bọn họ bây giờ chỉ thể dùng cách để đưa Ngụy Cầm qua đó, dù cái rương lớn cũng tiện đường đường chính chính khiêng đến nhà Hứa gia.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Lúc trời tối, nửa khắc nữa trong thôn tan sẽ trở về, họ nhân lúc về, đưa Ngụy Cầm đến nhà Hứa gia .
Mạnh Duẫn Tranh bảo Cheyenne cõng sọt lên, cả đoàn thẳng đến nhà Hứa gia.
Mã Lộc thì trực tiếp về nhà họ Phương: “Ta cõng sọt con mồi về nhà, đến nhà nữa. Khó dịp trở về, ở nhà trò chuyện với thê tử và nhi tử.”
Hứa Đại Lực mời đến nhà ăn tối, nhưng Mã Lộc từ chối.
Chàng cảm thấy cùng ăn uống thì chút rượu mới vui, nhưng bất kể là Hứa Đại Lực Mạnh Duẫn Tranh, Triệu Tích, đều mấy ham thích uống rượu. Hứa Chấn Sinh thì tuổi còn quá nhỏ, vẫn là về nhà uống hai ly với nhạc phụ .
Hứa Đại Lực chuyện với Mạnh Duẫn Tranh họ, nên miễn cưỡng, hai liền tách ở ngã rẽ.
Sắp đến nhà Hứa gia, Hứa Đại Lực đột nhiên dừng , giơ tay gọi về phía xa: “Chấn Sinh, còn ở ngoài chơi, về nhà ăn cơm.”
Hứa Chấn Sinh đang chuyện với một thiếu niên, thấy tiếng cha liền đầu , lập tức hưng phấn chạy về phía : “Thư Dư tỷ, tỷ phu, hai tới .”
Hứa Đại Lực đợi con, thấp giọng : “Mạnh công tử, đang chuyện với Chấn Sinh chính là thiếu niên Thư Phong bọn họ chiếu cố.”
Mạnh Duẫn Tranh bỗng chốc nheo mắt , đối phương dường như cũng về phía , hai cái liền rời .
Hứa Chấn Sinh chạy đến mặt, cả đoàn nhà.
Sau khi Hứa Đại Lực rõ tình hình với Lâm thị và Hứa Chấn Sinh, Lâm thị lập tức phòng, dọn dẹp giường nệm, để Thư Dư và Ứng Tây đỡ Ngụy Cầm lên giường.