Mãn cấp đại lão xuyên thành nông gia nữ - Chương 1303: Tầm Quan Trọng Của Người Gác Cổng

Cập nhật lúc: 2025-08-24 10:27:44
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhậm Hoài: “…”

Vậy rốt cuộc là gì?

Lão Dương trông vẻ hứng khởi, thấy họ vẻ quan tâm, liền dứt khoát dọn hai chiếc ghế mời họ .

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

“Cậu xưởng của chúng lớn, đúng ? Nói đến chuyện thấy tự hào đặc biệt, sống đến từng tuổi, đây là cái xưởng lớn nhất mà từng thấy. Chủ nhân của chính là thế đây.”

Nói ông giơ ngón tay cái lên.

Ngay đó cảm khái: “Trước đây, cũng từng việc ở những xưởng khác. Không xa, chỉ riêng cái xưởng gần nhất , chỗ đó nhỏ xíu, xoay cũng khó. Ông chủ đó còn đặc biệt keo kiệt, kiếm tiền thì đổ cho chúng tướng mạo . Cậu xem, chuyện liên quan gì đến tướng mạo của chứ? Ông thầy bói, chẳng tìm cớ để trừ lương của chúng ? Nếu ông thật sự tin tướng mạo, thì cứ đến đạo quán Đông Thanh, nhờ chủ quán Đông Thanh xem giúp, trừ tà . Công tử đạo quán Đông Thanh chứ? Cậu từ nơi khác đến, lẽ qua, để kể cho , đạo quán Đông Thanh của chúng là…”

Nhậm Hoài đặt ly xuống: “Lão nhân gia, chúng còn gấp, đây, đa tạ sự tiếp đãi của ông.”

“A? Đi ngay ? còn xong mà. À đúng , hỏi đường, ?”

Nhậm Hoài vẫn tủm tỉm: “Chúng đến huyện Giang Viễn, theo con đường ?”

Lão Dương vỗ đùi: “Đi nhầm , theo con đường .”

“Đa tạ.”

Sau khi xong, Nhậm Hoài liền dẫn lên xe ngựa.

Mắt thấy xe ngựa chậm rãi xa, lão Dương mới ‘chậc’ một tiếng, hai ly chỉ vơi một chút, lắc đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/man-cap-dai-lao-xuyen-thanh-nong-gia-nu/chuong-1303-tam-quan-trong-cua-nguoi-gac-cong.html.]

Vừa lắc đầu, ông thấy Đại Ngưu từ trong xưởng .

Đại Ngưu chắc thấy hai bóng , cửa cau mày chằm chằm bóng xe ngựa hỏi: “Có đến ?”

“Chứ còn gì nữa? Lại đến hỏi thăm xưởng của chúng . Còn định moi tin từ miệng , đuổi .”

Đại Ngưu : “Làm lắm.”

“Đó là đương nhiên, chủ nhân tin tưởng như , giữ một vị trí quan trọng thế , đương nhiên thể để xảy sai sót.”

Lão Dương ngoài năm mươi tuổi, ở tuổi ngoài việc trồng trọt cũng nghĩ thể việc gì khác. Ai ngờ chủ nhân để mắt đến ông, giao cho ông việc canh giữ cổng lớn, còn đây là cửa ải đầu tiên của xưởng, vô cùng quan trọng, cho nên gác cổng đầu óc linh hoạt, từng trải mới thể đảm nhiệm.

Thấy , chủ nhân đang ông đầu óc linh hoạt đấy. Một đống tuổi mà còn đánh giá như , lão Dương nhiệt tình thừa.

Mỗi ngày ông đều dốc hết mười hai phần tinh thần, tận tâm tận lực quan sát .

Người khác đều gác cổng tiền đồ gì, nhưng lão Dương nghĩ . Người gác cổng của ông giống những gác cổng khác. Lương của ông hề thấp, chủ nhân còn thường xuyên đến hỏi chuyện ông, cứ hai ngày ông báo cáo tình hình cho đại quản sự một .

Từ khi xưởng mở cửa, từ trong ngoài phủ thành, huyện thành và cả những nơi khác đến hỏi thăm thật sự ít, thậm chí hai kẻ còn ý đồ ông phát hiện, ông lập tức báo cho chủ nhân.

Chủ nhân những khen ngợi ông mà còn thưởng tiền.

Lão Dương bây giờ đến rượu cũng uống, vì uống rượu hỏng việc. Ông bây giờ thích uống , tuy vụn rẻ tiền, còn đắng do vợ ông tự hái, nhưng uống tiết kiệm một chút vẫn thể cầm cự một thời gian.

Chủ nhân chuyện, còn tặng ông một gói , ông quý để cho hết.

Loading...