Bây giờ, Thư Du lưng Đại Ngưu, lắc lư, cảm thấy như một quãng đường dài.
Hơi nóng trong hốc mắt dần kiềm chế , cho đến khi tiếng của Nguyễn thị từ phía vọng , cô cuối cùng nhịn mà rơi lệ.
Bà mối bên cạnh tức thì mặt mày hớn hở: “ , to lên chút nữa, đừng nén.”
Đại Ngưu liếc bà mối một cái, tăng tốc bước chân.
Ngoài cổng lớn nhà họ Lộ dừng một chiếc kiệu lớn tám khiêng, bên cạnh còn một con ngựa cao to buộc lụa đỏ.
Bà mối vén rèm kiệu lên, Đại Ngưu cẩn thận đặt cô trong.
Ngay đó, phu kiệu bắt đầu đòi tiền may mắn. Lại Kim Hải sớm chuẩn sẵn, phát cho tám mỗi một phong bì đỏ.
Một tiếng hô lanh lảnh, trong trẻo vang lên: “Khởi kiệu—”
Thư Du cảm thấy kiệu rung lên, cảm giác chao đảo.
Pháo ở cửa đốt lên, cùng với tiếng vui của trẻ con vang lên lách tách, ngay đó tiếng sáo trống phía cũng truyền xa.
Triệu Tích xoay lên ngựa, nụ mặt hề tắt.
Đoàn bắt đầu tiến về phía . Nguyễn thị và lão thái thái vốn còn ở hậu viện cuối cùng nhịn , bắt đầu chạy cửa.
Chỉ là khi chạy đến cổng lớn, họ dừng , chiếc kiệu hoa ngày càng xa mà nước mắt lưng tròng.
Thư Dư đỡ tay lão thái thái, một lúc lâu mới nhỏ giọng khuyên: “Bà, , ngoài gió lớn, chúng nhà thôi.”
Lão thái thái lấy khăn tay chấm khóe mắt, gật đầu: “Ừ, thôi, thôi.” Người tuy tiễn , nhưng trong nhà vẫn còn nhiều khách đang chờ họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/man-cap-dai-lao-xuyen-thanh-nong-gia-nu/chuong-1243-nguoi-nha-ho-truong-trong-dam-dong.html.]
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Thư Dư đỡ lão thái thái , chỉ là định trong, bước chân đột nhiên khựng , đôi mắt nheo , về phía mấy bóng ở cách đó xa.
Hôm nay nhà họ Lộ hỷ sự, ít đều chạy đến xem náo nhiệt.
Dù cũng , họ nhà họ Lộ thương con gái, dù ở cửa cũng thể chút kẹo bánh, để cùng chung vui.
Vì , bây giờ cổng lớn nhà họ Lộ vẫn còn đông nghịt dân hiếu kỳ.
Chỉ là điều Thư Dư ngờ tới là, trong đó cả nhà họ Trương.
Hai vị chị dâu nhà họ Trương đây chuyên sai vặt Thư Du đều đến, một trong tay còn dắt theo một đứa trẻ.
Cũng vì còn ai để họ sai bảo như trâu ngựa nữa , mà lúc Phùng thị và Chu thị trông gầy gò, tiều tụy hơn nhiều so với , còn vẻ vênh váo, hống hách ngày nào.
Không chỉ họ, ngay cả hai đứa trẻ cũng trở nên rụt rè, còn tính cách kiêu ngạo, ngang ngược như .
Lúc , cả bốn đều chút ngưỡng mộ chiếc kiệu hoa xa, Phùng thị càng ghen tị đến mức mắt đỏ lên.
“Thật ngờ, cô ly hôn thật sự tái giá, cô may mắn như ?”
“ đàn ông mới của cô là một đại phu y thuật cao minh, vì cô mà mua một căn nhà hai gian sân trong ở huyện Giang Viễn, bên trong sửa sang như nhà của địa chủ, ông chủ .”
“Tên đàn ông đó mù ? Lại để ý một con giày rách.” Hai chữ cuối cùng, Phùng thị cố gắng hạ thấp giọng, dám để khác thấy.
Chu thị liếc cô một cái, giày rách? Người coi như báu vật.
Ngược là nhà họ Trương của họ, ở thôn Đại Nghiêm chỉ trỏ bấy lâu nay, đến giờ vẫn coi như trò .
Trước đây nhà họ Trương ở trong thôn tự tại bao? Vì Trương Thụ kiếm tiền, cuộc sống của họ cũng . Con trai, con gái trong tay ít đồ ăn vặt, tính tình kiêu căng, là đứa cầm đầu trong thôn. Bây giờ những đứa trẻ khác bắt nạt đến mức dám khỏi nhà.