Thư Dư ở tửu lầu một canh giờ mới , khi còn gói một phần điểm tâm mang về.
Khi khỏi tửu lầu, cô liếc ăn xin ở góc , ngay đó lắc đầu, thở dài , “Thật đáng thương.”
Tiểu nhị tiễn cô cửa cũng thở dài theo, “ , cũng chỉ hôm nay may mắn gặp cô nương bụng như , cho nhiều tiền thưởng thế, cuối cùng cũng ăn một bữa ngon.”
Hắn cũng thể ăn một bữa ngon. Vừa tốn bao nhiêu nước bọt mới cô nương hài lòng, thưởng cho ... nửa nén bạc lận, tuy bằng lão ăn xin trọng tình trọng nghĩa , nhưng cũng đáng giá.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Thư Dư thu ánh mắt, xách theo điểm tâm trong tay, thẳng đầu .
Cô vẫn với tốc độ nhanh chậm, dường như vẫn còn chút tò mò ngắm xung quanh, thỉnh thoảng thấy những thứ thú vị, cũng sẽ dừng xem, gặp thứ gì thích, sẽ bỏ tiền mua.
Những thứ giới hạn ở đồ ăn thức uống, thậm chí thấy một chiếc bát hình thù kỳ lạ, cô cảm thấy thú vị, cũng mua.
Vì , chuyến chậm, chờ đến khi đồ tay thật sự xách nổi nữa, mới tiếc nuối trở về khách điếm.
Khi Thư Dư đến quầy, còn chào hỏi chưởng quỹ, hỏi ông , “Nha nhà về ?”
Chưởng quỹ lắc đầu, “Vẫn .”
Thư Dư nhíu mày, “Đi cũng lâu quá nhỉ, còn định mua thêm ít đồ để cô xách giúp, lẽ đợi đến khi cổng thành đóng cửa vẫn về ?”
Cô lẩm bẩm hai câu, xách đồ về phòng .
Ngay khi cô về phòng lâu, một đàn ông áo xám tới, dựa bên quầy, vòng vo hỏi chưởng quỹ về lai lịch của Thư Dư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/man-cap-dai-lao-xuyen-thanh-nong-gia-nu/chuong-1080-co-nguoi-theo-sau-thu-du.html.]
Chưởng quỹ cô nương chỉ mang theo một tiểu nha , tiểu nha hình như quê ở huyện Thiên Ninh, đến khách điếm ngoại thành tế bái cha ruột.
Cô nương hào phóng, còn cho tiền, bảo cô mua hương nến giấy tiền, chờ nha , cô liền ngoài dạo phố.
Người đàn ông áo xám gật đầu, rời khỏi khách điếm, bảy tám vòng trở về phố Nam Ngũ, tửu lầu mà Thư Dư lúc đầu ăn điểm tâm, với chưởng quỹ, “ hỏi thăm , cô nương quả thật là để nha bên cạnh về tế bái cha ruột, nha khỏi thành đến bây giờ vẫn về, sáng mai sẽ rời khỏi huyện Thiên Ninh.”
Chưởng quỹ gật đầu, “Nói như thì khớp với những gì cô , ngươi cứ theo dõi thêm một chút, xem sáng mai cô rời .”
“Vâng.”
Người đàn ông áo xám đến bên ngoài khách điếm, co ro trong một góc, chằm chằm cửa khách điếm.
Khi trời sắp tối, Ứng Tây lái xe ngựa trở về.
Mắt cô sưng, nhưng tinh thần tệ lắm.
Sau khi khách điếm lâu, cô cùng Thư Dư .
Hai tìm một quán cơm ăn tối, ăn xong mua vài thứ, đó về khách điếm nghỉ ngơi.
Đến sáng sớm hôm , Thư Dư và Ứng Tây hai liền mang theo túi lớn túi nhỏ lên xe ngựa, đến quầy trả phòng, lái xe thẳng đến cổng thành.
Mắt thấy họ khỏi cổng thành, qua một lúc lâu , đàn ông áo xám mới ngáp một cái, trở về tửu lầu ở phố Nam Ngũ, nhỏ giọng với chưởng quỹ, “Họ từ lúc trời sáng .”
Chưởng quỹ gật đầu, “Xem họ thật sự chỉ ngang qua.” Không quan hệ gì với Mạnh Bùi.
Chưởng quỹ mặt biểu cảm liếc lão ăn xin ở cửa, tiếp tục việc.