Ánh  lạnh lẽo quen thuộc  rơi xuống gò má .
 
 hoảng loạn cúi đầu, thuận miệng đáp : "Ờm, dạo   đang giảm cân  mà."
 
Vân Thược vẻ mặt  tán thành  , còn định  thêm gì đó, nhưng giọng  thờ ơ của Tạ Chi Lễ  vang lên.
 
"Vân Thược, qua đây."
 
Từng âm tiết quen thuộc thoát  từ miệng , tim  bất giác đập nhanh hơn hai nhịp, gần như theo phản xạ  sang .
 
Tạ Chi Lễ   ,   gọi là nữ chính.
 
Vân Thược bĩu môi, vẫy tay chào : "Sếp  gọi ,    nhé."
 
Cô  bước  xa dần,  ánh đèn rực rỡ,  bên cạnh Tạ Chi Lễ.
 
Trai tài gái sắc.
 
Thật sự  xứng đôi.
 
10
 
Đến tối, bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc.
 
Đang lúc  suy nghĩ xem nên về nhà thế nào, đồng nghiệp Hà Vũ nhắn tin  rằng   đang ở gần đây,  thể tiện đường đưa  về.
 
Vừa    cúi đầu trả lời tin nhắn, nhất thời  chú ý phía , suýt chút nữa đ.â.m  cột trong sảnh.
 
Cơn đau dự đoán  ập đến,   đó, một bàn tay ấm áp và rộng lớn nhẹ nhàng đỡ lấy trán ,  nhanh chóng rời .
 
 bàng hoàng ngẩng đầu, chạm  ánh mắt xa cách, lạnh nhạt của Tạ Chi Lễ.
 
Từ lúc gặp  ,  luôn tỏ  bình thản,  nhất thời  đoán  thái độ của .
 
Giờ nam chính  trở nên mạnh mẽ,   liệu    trả thù  ?
 
Ánh mắt nữ chính đảo qua  giữa  và , cuối cùng vẫn  kìm  mà hỏi:
 
"… Sếp, hai  quen  ?"
 
Nghe câu , lòng  càng thêm căng thẳng, cúi đầu nơm nớp lo sợ chờ đợi câu trả lời của .
 
"Không quen."
 
Nữ chính dường như vẫn  tin hẳn,  sang hỏi :
 
"Cậu định về thế nào,   bọn  đưa về ?"
 
Tạ Chi Lễ dường như khẽ  lạnh: "Đừng lo chuyện bao đồng."
 
Nữ chính   thêm nữa, chỉ nhỏ giọng xin  : "Anh  vốn như , chẳng  tối nay  ăn  thuốc nổ gì nữa."
 
 vội vã xua tay: "Không   ,   đến đón  ."
 
Lời  dứt, Tạ Chi Lễ đột nhiên  ngoắt sang  .
 
 lúc đó, đồng nghiệp Hà Vũ tới nơi, vẫy tay với : "Đi thôi Thiều Thiều, để  đưa em về."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mai-mai-la-cua-nhau/7.html.]
Anh  dịu dàng nở nụ , săn sóc lấy  một ly đồ uống nóng: "Cầm cho ấm tay , bên ngoài   lạnh, lên xe , trong xe ấm hơn."
 
  Hà Vũ kéo  xa dần, chợt nghĩ đến ánh mắt Tạ Chi Lễ lúc nãy,  khỏi tò mò  đầu  .
 
   sớm thu  ánh mắt,    để ý đến .
 
Như thể   chỉ là ảo giác của  mà thôi.
 
11
 
Nói cũng khéo, Hà Vũ sống ngay  tầng nhà .
 
Sau khi tạm biệt   ở cầu thang,  tự  về nhà.
 
Việc trùng phùng với Tạ Chi Lễ    ngoài dự đoán của ,  bắt đầu hồi tưởng  thái độ của  tối nay.
 
Nhìn dáng vẻ bình thản như , chắc hẳn  sớm  để tâm đến chuyện năm đó nữa  nhỉ?
 
Sau   lẽ cũng sẽ  còn giao thiệp gì nữa, chỉ cần   xuất hiện  mặt ,  lẽ  thể bảo  tính mạng.
 
 lúc , chuông cửa bất ngờ vang lên.
 
 giật nảy , lặng lẽ  qua mắt mèo quan sát bên ngoài.
 
Và   thấy một     ngờ tới—
 
Tạ Chi Lễ   ở ngoài cửa?!
 
 hoảng loạn ngay lập tức, tiêu , nam chính hận  đến mức tìm đến tận cửa báo thù ??
 
Không còn thời gian suy nghĩ nhiều, chuông cửa cứ vang lên từng hồi.
 
Thấy  thể kéo dài thêm nữa,  đành  chần chừ mở cửa  một khe nhỏ đầy cẩn trọng.
 
Dán sát  cửa,  chỉ dám để lộ một bên mắt  :
 
"Anh...  chuyện gì ?"
 
Tạ Chi Lễ rũ mắt  , bất ngờ mở miệng:
 
"Hắn   ở nhà cô ?"
 
"Sao? Còn định ở  qua đêm ?"
 
   mơ màng: "Hả?"
 
Ánh mắt  khẽ chuyển,  thấy  đang mặc chiếc váy ngủ hai dây, ý lạnh trong mắt càng sâu hơn:
 
"Trước mặt , cô cũng ăn mặc thế  ?"
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
 
 suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng phản ứng kịp, hóa   đang  đến Hà Vũ.
 
Thế là  vội vàng giải thích: "Không ,     ở nhà !"
 
Hắn nhíu mày: " còn  thể tin cô ?"
 
 gấp gáp: "Không tin thì   xem !"