Từng chữ từng câu như  dẫm nát lòng tự tôn của   chân.
 
  vẫn tiếp tục truy hỏi: “Vậy lúc  em bảo  trang trí căn phòng  thành một ngôi nhà, bảo rằng em thích những bữa ăn  nấu..."
 
Trong lòng  quặn thắt,  dám  thẳng  mắt : "Tất cả đều là lừa  thôi.  sớm  chán ngấy những món ăn nhạt nhẽo đó ."
 
Căn phòng chìm  sự yên lặng c.h.ế.t chóc.
 
Một lúc ,  thấp giọng :
 
"Được."
 
" để em ."
 
9
 
Hắn vẫn đưa cho  chiếc điện thoại đó,  rằng ít nhất   thể giữ liên lạc với những  bạn cũ.
 
 trong danh bạ, ngoài  của Tạ Chi Lễ , cũng chẳng  bao nhiêu  khác.
 
 ngẩn  thật lâu, cuối cùng vẫn tháo thẻ SIM  và vứt .
 
Dù  thì cả đời  cũng  thể gặp  Tạ Chi Lễ nữa.
 
Đến thành phố mới,   tự  thuê nhà, tự  tìm việc.
 
Lúc khó khăn nhất,  chợt sờ thấy một xấp tiền giấu trong lớp lót của balo.
 
Lấy  đếm thử.
 
Tổng cộng 4625 tệ ( 16 triệu đồng).
 
Là Tạ Chi Lễ lén bỏ .
 
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Nhờ  tiền ,  vượt qua giai đoạn khốn khó nhất, cho đến khi tìm  việc  và dần  định.
 
Từng chút một,  quen  thêm nhiều bạn bè mới, trở thành một  qua đường đúng nghĩa trong thế giới của cuốn sách .
 
Cuộc sống của nhân vật quần chúng đơn giản mà bình lặng, như thể Tạ Chi Lễ  từng xuất hiện.
 
Thời gian trôi qua, hình bóng của  dần nhạt nhòa trong trí nhớ,  thậm chí nghĩ rằng  thứ  thực sự trở  quỹ đạo.
 
  ngờ  gặp  trong một bữa tiệc tối vô cùng bình thường.
 
  sếp kéo theo, bà  dặn  dặn  rằng hôm nay  một nhân vật quan trọng,   lợi cho dự án của công ty.
 
 ứng phó qua loa,  đẩy cửa phòng bao .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mai-mai-la-cua-nhau/6.html.]
Tạ Chi Lễ liền bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt .
 
Hắn  ở vị trí trung tâm,    vây quanh, ánh mắt tĩnh lặng  về phía .
 
 hoảng hốt trong một thoáng.
 
Năm năm trôi qua, Tạ Chi Lễ  trưởng thành vượt bậc, trở thành một doanh nhân mới nổi trong giới kinh doanh.
 
Hắn chỉ đơn giản  đó thôi,  toát lên khí thế vô hình, tựa như một ngọn núi sừng sững,  ai  thể phớt lờ sự hiện diện của .
 
Năm năm , Tạ Chi Lễ  lẽ vẫn còn trẻ con, thích tranh luận với .
 
 năm năm ,   thu liễm tất cả cảm xúc, lạnh lùng như băng tuyết, sắc bén đến thấu xương.
 
 vội vàng cúi đầu, tránh ánh mắt .
 
  chỉ thản nhiên lướt qua   thu  tầm , hờ hững như thể đang  một  xa lạ.
 
Sếp   bước  liền bận rộn bàn chuyện dự án, tạm thời  cần  tham gia.
 
Thế là  im lặng tìm một góc  xuống, tự  tìm đồ ăn.
 
Nhai nhai nhai.
 
Không thể  , hôm nay đồ ăn thực sự  ngon.
 
Đang lúc  ăn ngon lành, một giọng nữ ngập ngừng vang lên:
 
"Vân Thiều?"
 
 ngẩng đầu theo phản xạ.
 
"Thật sự là  ! Bao nhiêu năm  gặp,  còn nhớ  ?"
 
Là nữ chính – Vân Thược.
 
Cô  vẫn tràn đầy sức sống như xưa, tươi sáng rạng rỡ như một mặt trời nhỏ: "Hồi đó bọn  còn  chung một nhà máy, tên cũng na ná  nữa!"
 
  ngờ  gặp cô  ở đây, nuốt miếng thức ăn xuống, khẽ gật đầu: "Ừm,  nhớ ."
 
Cô  xót xa véo nhẹ má : "Sao  gầy thế ? Má hóp cả   ."
 
"À đúng , hồi đó    đột ngột rời  thế?"
 
Nữ chính  híp mắt, giọng    lớn, khiến  khí xung quanh chợt im lặng trong chốc lát.
 
Mọi ánh mắt vô thức hướng về phía .