Mặc dù  đúng là định bỏ trốn, nhưng  thật sự  lấy tiền của  mà!
 
Một bên  chột , một bên ôm chặt túi trong lòng: "  hề lấy tiền! Cô  bằng chứng gì mà dám vu oan cho ?"
 
"Vậy thì mở túi  cho bọn  kiểm tra !"
 
Tạ Chi Lễ cuối cùng cũng mất kiên nhẫn: "Câm miệng."
 
Trái tim  chùng xuống, đến lời giải thích của  Tạ Chi Lễ cũng    …?
 
Cô bạn đó đắc ý  : "Nghe ? Mau mở túi  để bọn  kiểm tra."
 
" bảo cô câm miệng."
 
"Anh Tạ?"
 
Tạ Chi Lễ sắc mặt âm trầm,  chút khách khí  về phía cô bạn : "Bây giờ cô  thể rời  ."
 
Cô  tức tối thở hổn hển: "Anh Tạ,   lòng  nhắc nhở ,  đừng  mà    !"
 
Cô  còn   gì đó, nhưng khi thấy vẻ mặt mang nét giận dữ của , cô  đành ngậm miệng, uất ức bỏ .
 
Trong con hẻm nhỏ, giờ chỉ còn   và .
 
Trong đầu  vẫn quanh quẩn chuyện  vu oan lấy tiền, nóng lòng  giải thích rõ ràng với :
 
"Tạ Chi Lễ,  thật sự   ý định trộm tiền của , con   như nào chẳng lẽ    ? Nếu  tin,   thể kiểm tra—"
  
*nu9 bỏ chạy òi nên đổi xưng hô nhoa >.<*
 
Lời còn  dứt,   giọng  lạnh lùng của  cắt ngang:
 
"Tại   chạy?"
 
"…Gì cơ?"
 
Hắn chẳng buồn  chiếc túi, chỉ ép   góc tường,  thở đầy áp lực bao trùm lấy , hỏi  một  nữa:
 
"Tại   chạy?"
 
"Chẳng lẽ em chơi chán  , bé cưng?"
 
8
 
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Dường như Tạ Chi Lễ  từng tức giận đến mức .
 
Hắn kéo  về nhà,  bước  cửa liền đè   tường ở lối , cúi xuống hôn.
 
Có lẽ cũng chẳng tính là một nụ hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mai-mai-la-cua-nhau/5.html.]
 
So với  đây,   càng nặng nề, càng dữ dội hơn, mang theo cơn giận bùng cháy mà gặm cắn.
 
  nhịn  mà kêu lên đau đớn, lập tức đẩy mạnh  .
 
Hắn nhếch môi  lạnh, định nhào đến  nữa, nhưng khi  ngước mắt lên,   thấy sự hoảng sợ trong đáy mắt .
 
Hắn sững  trong thoáng chốc, cơn giận cũng dần nguội lạnh.
 
Những lời chất vấn  đến bên miệng, nhưng cuối cùng  hóa thành băng giá, nặng nề đè nén trong lòng,  thể thốt  .
 
Một lúc lâu , giọng  khàn khàn của Tạ Chi Lễ vang lên:
 
"Đừng ,   ?"
 
Bây giờ  , chẳng lẽ chờ    trả thù ?
 
 che bờ môi   cắn đến đau nhức, kiên quyết : " nhất định  ."
 
Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi: "Vân Thiều, rõ ràng là em  chủ động trêu chọc  ."
 
Xong , nam chính bắt đầu lật  chuyện cũ !
 
    nước mắt, lập tức quỳ xuống đầu hàng: "Là  của !   sai , đáng lẽ  nên trêu chọc ."
 
" thực sự hối hận , Tạ Chi Lễ,  tha cho     ?"
 
Hắn sững sờ  , giọng  khô khốc: "Em... hối hận vì  gặp  ?"
 
Quen   hai năm,  hiểu rõ bản chất Tạ Chi Lễ là một  vô cùng cứng rắn và kiêu ngạo.
 
Thế nhưng giờ phút ,   im lặng  lâu,  mà  hỏi : "Tại ?    gì khiến em khó chịu ?"
 
Dường như trong mắt   chút bi thương, nhưng   dám nghĩ nhiều.
 
Tạ Chi Lễ là nam chính,  mệnh  định sẵn   ở bên nữ chính.
 
Mà  chỉ là một nhân vật qua đường,  thể tiếp tục phạm sai lầm thêm nữa.
 
Vậy nên  quyết tâm tìm một lý do: "Bởi vì  quá nghèo, Tạ Chi Lễ."
 
  dám   mắt ,  nhanh một : 
 
" còn trẻ như ,   mãi sống chen chúc trong căn phòng trọ bé nhỏ .   tìm kiếm một cuộc sống  hơn,  hiểu ?"
 
"Hơn nữa,  thích những  dịu dàng, còn  thì lúc nào cũng thô lỗ, chúng  vốn  hợp !"
 
Nghèo, thô lỗ.