4
 
"Cạch" một tiếng, khoá cửa mở.
 
Tạ Chi Lễ cởi chiếc áo khoác dính đầy bụi bẩn, bên trong chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen.
 
Bờ vai rộng, eo thon, tấm lưng vững chãi, cơ bắp  cánh tay rắn chắc với những đường nét mạnh mẽ.
 
Hắn chú ý đến ánh mắt của , đôi mắt đen thẫm  sang.
 
  chằm chằm  cơ bắp cuồn cuộn   , thầm nghĩ:
 
Có lẽ chẳng cần đợi đến    mới báo thù … Với thể hình hiện tại, một cú đ.ấ.m cũng đủ hạ gục mười  .
 
Ngay giây tiếp theo, mùi xà phòng tươi mát hòa cùng hormone nam tính ập đến.
 
Tạ Chi Lễ   mặt , một tay nắm lấy  gáy , cúi xuống hôn.
 
Nụ hôn sâu và mạnh đến mức   kịp phản ứng.
 
Bàn tay còn  của  siết chặt lấy eo , khi định tiến sâu hơn,  mới bừng tỉnh, hoảng hốt đẩy , vội vàng lùi .
 
Bầu  khí ám  lập tức  cắt đứt.
 
Tạ Chi Lễ chậm rãi nâng, giọng khàn khàn: "Tránh cái gì? Không  chính em , mỗi ngày về nhà nhất định  hôn  ?"
 
Giọng  trầm thấp như đang dỗ dành: "Lại đây, vẫn  hôn xong ."
 
Mồ hôi  túa , lắp bắp : 
 
"H-hôm nay tạm thời  hôn nữa."
 
Nhận  sự chống cự của , giọng  lập tức lạnh : "Không hôn nữa?"
 
"Vân Thiều, em  hôn thì hôn,   thì đẩy , xem  như chó mà đùa giỡn chắc?"
 
 cố tìm lý do: "Bị nhiệt miệng , nên tạm thời  hôn—"
 
Chưa kịp  hết câu,   ghé sát , nắm cằm , ngón tay thăm dò  trong.
 
Ép   mở miệng: "Nhiệt miệng ở , để  xem."
 
  ngờ    tay thật, vội vàng né tránh.
 
Bàn tay  khựng  giữa  trung, sắc mặt   lạnh xuống, gần như nghiến răng nghiến lợi:
 
"Ha, giờ còn   dối nữa. Vân Thiều, em giỏi thật đấy."
 
Rõ ràng trong sách   là một  đàn ông dịu dàng, chu đáo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mai-mai-la-cua-nhau/3.html.]
 
   đôi mắt chất chứa tức giận của  lúc ,  mới bừng tỉnh.
 
Hóa  sự dịu dàng đó vốn dĩ chỉ dành cho nữ chính thật sự của tiểu thuyết đoàn sủng.
 
Mà  chỉ là tu hú chiếm tổ chim khách - một kẻ giả mạo mà thôi.
 
5
 
 đúng là   tính   nhát gan.
 
Từ lúc vô duyên vô cớ xuyên  cuốn tiểu thuyết ,  chỉ  sống yên  qua ngày.
 
Vậy nên, khi    khả năng  nam chính báo thù, phản ứng đầu tiên của  chính là chạy trốn.
 
Chỉ cần  chạy đủ nhanh, trốn đến nơi mà nam chính  thể tìm thấy.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
 
Đợi khi Tạ Chi Lễ gặp  nữ chính thật sự,  lẽ  sẽ quên luôn chuyện báo thù .
 
Lúc   bắt đầu suy nghĩ xem khi nào là thời điểm thích hợp để bỏ trốn.
 
"Còn  ngơ  đó  gì? Lại ăn cơm."
 
Cơn giận của Tạ Chi Lễ dường như vẫn  nguôi, mặt lạnh bưng lên ba món mặn một món canh, chờ    bàn.
 
Không thể phủ nhận, tay nghề nấu ăn của  thật sự  đỉnh.
 
  kìm  mà nuốt nước bọt, rón rén nhích  gần.
 
Theo phong cách  đây,  luôn sai bảo Tạ Chi Lễ gắp thức ăn cho , thổi nguội cơm xong mới chịu ăn.
 
 bây giờ,   dám  càn nữa, ngoan ngoãn cầm đũa cúi đầu ăn.
 
Và cũng chỉ ước  thể đập c.h.ế.t cái bản  ngu ngốc ngày xưa.
 
Ăn  một lúc,  cảm thấy bầu  khí  bàn ăn ngày càng căng thẳng.
 
Hửm? Sao trông Tạ Chi Lễ còn giận hơn lúc nãy thế ?
 
 hoảng hốt suy nghĩ hai giây, quyết định  khi bỏ trốn,  cố gắng để  ấn tượng  cho .
 
Thế là  chủ động nhích  gần, chọc chọc .
 
"Hôm nay cơm ngon lắm! Anh vất vả ."
 
Hắn  thèm đáp .  tiếp tục chọc chọc chọc.
 
"Lúc nãy em  nên  dối . Đừng giận nữa mà, nha?"