Hận cô   yêu .
 
Ngày 1 tháng 1 năm 1990
 
 tìm thấy cô  .
 
16
 
Đọc xong dòng chữ cuối cùng,  giật  đến mức run tay, cuốn nhật ký rơi xuống đất.
 
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Nội dung trong đó khiến  chấn động quá lớn,  ngơ ngác  nơi đó, trừng trừng  chằm chằm  cuốn sổ  đất.
 
Tạ Chi Lễ… yêu  ?
 
Tạ Chi Lễ vẫn luôn yêu  ư?
 
Nhịp tim ngày càng nhanh.
 
 bắt đầu nhớ  hành động của  trong mấy ngày qua.
 
Hắn tìm đến tận cửa nhà , là vì sợ  giữ  khác ở  qua đêm.
 
Hắn hỏi  sống   , là vì đau lòng cho .
 
Hắn giận dữ tối qua, là vì  say rượu suýt nữa hôn Hà Vũ.
 
Càng nghĩ càng kinh hãi.
 
Năm đó  cứ tưởng  thực sự ghét , cho nên chạy  nhanh, vội vã đến mức   nhiều chuyện  kịp  rõ ràng.
 
    những gì chứ?
 
Nói  nghèo, chê  hung dữ, vứt bỏ   bỏ  một mạch.
 
Hắn đưa  điện thoại,   đầu liền vứt luôn thẻ SIM.
 
Sau năm năm hiểu lầm, đến hôm nay cuối cùng cũng  sáng tỏ, nhưng    cảm giác như bầu trời sụp đổ một  nữa…
 
Tưởng rằng bản   sớm buông bỏ , nhưng khi   những điều , trái tim    thể kiềm chế mà rung động  nữa.
 
 nóng lòng   rõ với , bất kể   bớt giận  .
 
Thế nhưng mà, một Tạ Chi Lễ  giận suốt năm năm,  dỗ thế nào đây?
 
  khoanh chân  đất, suy nghĩ mãi mà vẫn bế tắc,   cam chịu.
 
Chỉ  bằng miệng chắc chắn là  đủ,  là vẫn dùng cách cũ .
 
17
 
Một chiếc chìa khóa rơi  từ cuốn nhật ký,  thử tra  ổ khóa  cửa,  ngờ  mở  ngay.
 
Tạ Chi Lễ tại   đặt chìa khóa trong cuốn nhật ký?
 
Không kịp nghĩ nhiều,  nhanh chóng   bếp, nguyên liệu trong tủ lạnh đều  tươi, thiết  cũng đầy đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mai-mai-la-cua-nhau/11.html.]
 
Bước đầu tiên để dỗ : Nấu cho  một bữa cơm  .
 
Tay nghề của   bằng , món ăn   tuy trông  nhưng mùi vị cũng chỉ tạm .
 
Đến khi bàn ăn  dọn xong,  biến mất cả ngày cuối cùng cũng trở về.
 
 ngoan ngoãn  bên bàn, ánh mắt cong cong  : “Anh về  , nếm thử món em  .”
*Nối  tình xưa nên xưng hô Anh-em cho nó tình củm nè*
 
Trên khuôn mặt bình tĩnh của Tạ Chi Lễ hiện lên vẻ nghi hoặc.
 
Hắn  đến bàn,  một loạt món ăn,     đang  tít mắt, cau mày:
 
“Em bỏ độc  món ăn ?”
 
Giọng  mệt mỏi: “Em chán ghét  đến mức  ?”
 
“Không  độc! Không tin thì em ăn cho  xem.”
 
 vội vàng nếm từng món một để chứng minh.
 
Hắn vẫn nhíu mày: “Vậy tại …  nấu cơm cho ?”
 
“Vì em đang dỗ  mà.”
 
“Dỗ ?”
 
“ đó đúng đó.”
 
Trước đây mỗi khi  giận,  đều nấu một bàn đồ ăn để dỗ dành,   đến lượt .
 
 mong chờ  , hy vọng  sẽ hỏi tiếp.
 
 Tạ Chi Lễ   đang nghĩ gì,  mà  lên tiếng nữa, chỉ im lặng  xuống và bắt đầu ăn.
 
Mười lăm phút trôi qua,  cơ bản  ăn  một nửa.
 
 chống cằm, đột nhiên gọi  một tiếng:
 
“Tạ Chi Lễ, em đúng là  bỏ độc.”
 
Hắn ngẩng đầu  : “Ừ,  biế——”
 
“ em  bỏ thuốc.”
 
“——Khụ, cái gì?”
 
 chậm rãi dịch đến gần , tay lướt đến cổ , lặp  một  nữa:
 
“Cơm  bỏ thuốc đấy.”
 
“Tính theo thời gian, bây giờ chắc là bắt đầu  tác dụng .”