Tứ đại vương ngẫm cảnh tượng , chỉ cảm thấy cảm xúc dâng trào.
Dung Chiêu gằn từng chữ, năng khí phách: "Dân chúng thể quan to hiển quý, thể thừa tướng và vương gia đương triều, nhưng đều tửu lâu nhất địa phương là Phúc Lộc Hiên, cũng sẽ câu chuyện về sáng lập Phúc Lộc Hiên treo ở đại sảnh tửu lâu."
Tứ đại vương hô hấp trở nên gấp gáp.
Dung Chiêu âm thanh sâu kín: "Đó là câu chuyện của ngũ vương Phúc Lộc Hiên, tứ đại vương bỏ vốn, Dung Chiêu xuất lực, hợp kiến thiên hạ nhất tửu lâu! Chính vì đem mỹ vị cùng rượu ngon truyền khắp triều Đại Nhạn, vì những rời xa cố hương, nhưng vẫn thể đến Phúc Lộc Hiên của cố hương tiêu sầu, vì để khắp thiên hạ đều mỹ thực ngon miệng!"
Tứ đại vương hít sâu một , nín thở.
Sau một lúc lâu, Du vương thanh âm khàn khàn: "Kế hoạch của ngươi quá điên cuồng, tám vạn lượng căn bản đủ..."
Dung Chiêu , ánh mắt chắc chắn mà nghiêm túc: "Đủ , tám vạn lượng đủ xây hai đến ba tòa Phúc Lộc Hiên, đủ để bồi dưỡng đầu bếp và tiểu nhị, đủ đặt nền móng cho thiên hạ nhất tửu lâu."
Thanh âm của cô càng ngày càng cao, ngữ khí càng ngày càng dồn dập...
"Trong vòng nửa năm chúng thể bốn tửu lâu Phúc Lộc Hiên, chỉ cần bảo quản công thức, cho bắt chước, mỗi Phúc Lộc Hiên mỗi tháng lợi nhuận ngàn lượng. Một năm , chúng sẽ mười tòa tửu lâu Phúc Lộc Hiên."
"Mười Phúc Lộc Hiên cùng kiếm tiền cho chúng , mỗi tháng kiếm hơn mười ngàn, hai năm , chúng sẽ hai mươi Phúc Lộc Hiên."
"Hai mươi Phúc Lộc Hiên kiếm tiền cho chúng , lợi nhuận mỗi tháng gần mười vạn, ba năm , chúng mang Phúc Lộc Hiên mở khắp bộ triều Đại Nhạn!"
Du vương hô hấp càng lúc càng dồn dập, mặt đều đỏ lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-72.html.]
Đó là sự phấn khích.
Ba đại vương khác cũng khá hơn bao nhiêu, tay nắm chặt thành quyền, khắc chế hưng phấn. Dung Chiêu, truy hỏi: "Sau đó thì ?"
Ba cũng nghiêng về phía , theo bản năng tới gần cô, thuận tiện rõ ràng hơn.
Dung Chiêu uống một ngụm , tiếp tục: "Hôm nay hai vạn lượng, ngày khác Phúc Lộc Hiên mở khắp triều Đại Nhạn, đều chuyện xưa của tứ đại vương, đều hiểu Phúc Lộc Hiên thuộc về chúng , đợi đến lúc đó mỗi tháng lợi nhuận mấy vạn, chia đều đầu , mỗi ít nhất một vạn lượng bạc trắng!"
Bốn đồng thời hít một khí lạnh, chỉ cảm thấy m.á.u đều đang sôi trào.
Dung Chiêu dõng dạc: "Chờ khi đó, các vương thúc vô ngân lượng và thanh danh, lẽ các vương thúc sẽ để ngân lượng mắt, các vương thúc thể quyên chút ngân lượng lót đường sửa cầu, bách tính sẽ vì vương thúc lập miếu cầu phúc, đều cảm động nhớ ơn các vương thúc..."
Khóe miệng tứ đại vương đồng thời lộ nụ , Vinh vương mặt mày hớn hở như phật Di Lặc, cố gắng khắc chế khiến cho biểu tình chút dữ tợn.
Nhạc vương vẻ mặt cũng khác mấy, khoát tay : "Không , chúng dù cũng chỉ là vương gia, hoàng lẽ sẽ mất hứng..."
Bọn họ !
bọn họ sợ hoàng đế vui.
Dung Chiêu để trong lòng, nhướng mày : "Các vương thúc thể quyên tiền cho hoàng thượng, mỗi tháng chia lợi nhuận vạn lượng bạc, cuối năm xuất năm vạn lượng, mười vạn lượng giao cho Hoàng thượng, quyên góp cho quốc khố, hoàng thượng chắc chắn sẽ cao hứng, khen thưởng các vương thúc, các vương thúc lợi dân vì nước, nhất định sẽ lưu danh sử sách!"
"Mỗi tháng lợi nhuận vạn lượng chỉ là dự đoán khiêm tốn, thậm chí mỗi năm thể chia mấy chục vạn lượng hoa hồng!"
"Hàng năm lấy mấy chục vạn lượng hoa hồng, các vương thúc thể bỏ năm vạn lượng lót đường sửa cầu, thể quyên góp mười vạn lượng cho quốc khố, hưởng hết vinh hoa phú quý, danh lợi song thu, hàng năm còn thể tích năm vạn lượng, mười vạn lượng, truyền cho con cháu."