Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 704
Cập nhật lúc: 2024-11-20 09:03:57
Lượt xem: 2
"Tất cả mọi người không được phản kháng, nếu không g.i.ế.c bất luận tội!"
Dung Chiêu dẫn theo năm ngàn tỉnh binh, từ xa xông về phía bọn họ.
Hàn Xương trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Sau một khắc, hắn ghìm ngựa muốn chạy, giọng nữ khàn đặc vang lên: "Kẻ nào chạy trốn, phản kháng, toàn bộ giết!"
Đám người đuổi theo chẳng qua chỉ có mấy chục người, rất nhanh đã bị bắt lại, Dung Chiêu mang theo người tiếp tục xông về phía trước.
Trên đường đi, tiếng truyền chỉ vang lên không ngừng.
"Thánh chỉ đến! Khâm sai Dung thế tử đến!"
"Tất cả mọi người không được phản kháng, đứng yên tại chỗ, nếu không g.i.ế.c không tha!"
Những kẻ chạy trốn nghe thấy tiếng động, dừng bước.
Những binh sĩ cầm đao mờ mịt nhìn về phía đoàn người trước mặt.
Thôi Vân Từ sắc mặt đại biến, kinh hãi viết đầy mặt.
Đúng là Dung Chiêu!
Dung Chiêu đã dẫn người chạy tới, lúc nghe Triệu Du nói cô đã có dự cảm không tốt, nhưng khi chân chính nhìn thấy vẫn sửng sốt.
Lúc này còn chưa thấy rõ tình hình, cô đã bị con đường phía trước nhuộm đỏ mắt.
Cô giật mạnh ngựa, bỏ dây cương ra, từ trên cao xoay người lao xuống, lảo đảo đi qua.
Phía sau, hộ vệ cùng tinh binh toàn bộ dừng lại.
Triệu Du gào lên: "Trường Hành..."
Dung Chiêu tiến lên vài bước, Thôi Vân Từ theo bản năng muốn ngăn cô lại.
Động tác hoảng loạn.
Dung Chiêu rút đao, đầu ngón tay trắng bệch, một đao c.h.é.m xuống người Thôi Vân Từ, hắn trực tiếp ngã xuống đất.
Lập tức, đao rơi trên đất, Dung Chiêu đứng không vững, đầu gối khụy xuống, cô nhìn chằm chằm Trương Trường Hành trước mặt, giơ tay hô lớn: "Đại phu!" Trương Trường Hành mở to hai mắt, hắn vẫn còn một hơi thở, nhưng thân thể đã bị ngựa đạp biến dạng.
Đại phu đầu tiên bị kéo tới chỉ nhìn thoáng qua, lập tức sắc mặt trắng bệch, hoảng hốt lắc đầu.
Hết thuốc chữa rồi.
Bị ngựa giẫm lên vốn sẽ chết.
Hắn lại còn không chỉ bị một con ngựa giẫm qua!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-704.html.]
Dung Chiêu nhẹ nhàng ôm lấy Trương Trường Hành, thanh âm khàn khàn: "Cứu, hắn."
Đại phu mới tới cũng bó tay không có biện pháp, hai người không ngừng lắc đầu, không dám tới gần nửa bước.
Tay Dung Chiêu nắm chặt thành quyền, Trương Trường Hành thủy chung trừng to hai mắt, hắn chỉ còn lại một ngụm khí chống đỡ kia, một chữ cũng nói không nên lời.
"Ah..." Hắn há miệng, nhưng chỉ có một âm tiết.
Hắn có thiên ngôn vạn ngữ, lại nói không ra một chữ.
Tay hắn chỉ về phía huyện Đồ.
Hắn là mặt hướng về phía huyện Đồ ngã xuống.
Dung Chiêu hít sâu một hơi, thanh âm càng khàn đặc: "Ta biết, ta sẽ đi cứu Cẩn vương."
Con ngươi Trương Trường Hành giật giật, hắn lại nhìn cô.
Hắn muốn giơ tay nhưng không nhấc lên được, hắn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng chỉ có thể sốt ruột phát ra âm tiết: "A a."
Giọng Dung Chiêu là từ cổ họng nặn ra: "Được, ta đưa ngươi về nhà, bảo vệ vợ con ngươi, bảo vệ Trương gia chu toàn..."
Trương Trường Hành không phát ra âm thanh nào nữa.
Máu tươi đầy đất, thân thể vặn vẹo bị giẫm qua, hốc mắt vẫn thống khổ trừng lớn...
Nhưng hắn vẫn cố gắng giật giật khóe miệng, nhìn cô.
Giờ khắc này, trong mắt hắn chỉ có hai chữ: Đa tạ.
Dung Chiêu nhắm mắt, một giọt nước mắt lăn xuống.
Sau đó mở ra, ánh mắt cô thanh tỉnh, vươn tay che mắt hắn, giọng nói nhẹ nhàng: "Đau thì ngủ đi, trăm năm sau gặp lại."
Nguyện ngươi kiếp sau sinh ra trong thái bình thịnh thế, cả đời an vui. Khi cô nhấc tay ra lần nữa, Trương Nhị đã nhắm mắt.
Trên mặt không còn thống khổ, khóe miệng nhếch lên.
Hắn là nhị công tử nhà Thừa tướng, trước kia đần độn, nhìn như có thân phận cao quý, kỳ thật hai bàn tay trắng.
Hắn không hiểu cố gắng của Dung Chiêu, cũng không hiểu cái gọi là lý tưởng.
A Chiêu nói, người đến thế gian này một lần luôn phải làm chút chuyện, lưu lại chút gì đó.
Lúc đó hắn không hiểu.
Hôm nay hắn tựa hồ hiểu được.
Một đời người có nhiều thứ xứng đáng bỏ ra tính mạng.
Cẩn vương có thể sống, ngàn vạn người có thể sống.