Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 646
Cập nhật lúc: 2024-11-19 08:43:33
Lượt xem: 4
Vinh thân vương nghe xong mắt bốc sao băng.
Hơn bảy vạn lượng bạc nếu như bày ở trước mắt, đó là một đống rất lớn.
Mà hắn nhìn tiền càng ngày càng ít, khẳng định sẽ thu liễm một chút, nhưng tiền này nằm trên hóa đơn, không nhìn thấy chỉ quan tâm tiêu, tiêu, tiêu!
Bất tri bất giác tiền đã không còn?
Một đống bạc của ta đâu!!
Lại bấm ngón tay tính toán, Dung Chiêu chia cho hắn bảy vạn tám, hắn đã tiêu hết bốn vạn tám vào sản nghiệp trên danh nghĩa của Dung Chiêu, còn ba vạn lượng muốn giữ lại đầu tư hải mậu ở thị trường giao dịch của Dung Chiêu...
Tại sao cảm thấy chia hoa hồng lại giống như không chia?
Vinh thân vương lâm vào trầm mặc. ...
Phủ Trương thừa tướng.
Ba huynh đệ Trương gia và Trương thừa tướng lại khác, ba người này cầm tiền, một văn cũng không tiêu.
Hóa đơn gửi tiền ở trên bàn, ba người vây quanh.
Trương Trường Hành: "Cha hình như không để ý tới chuyện này, nếu không chúng ta nhân cơ hội tiêu một chút?"
Trương Trường Ngôn hỏi: "Huynh muốn xài như thế nào?"
Trương Trường Hành: "Đi Phúc Lộc Hiên làm thẻ?
Trương Trường Ngôn: "Dung Chiêu quản cơm, Phúc Lộc Hiên ăn cơm ghi sổ của Dung Chiêu, đồ ăn của các lầu kỳ thật không khác lắm, không cần phải tốn nhiều tiền lên lầu ăn."
Trương Trường Hành lại hỏi: "Vân Dung Phường?"
Trương Trường Ngôn: "Dung Chiêu quản quần áo, quần áo Vân Dung công phường không cần lấy tiền mua, bộ sưu tập Vân Dung quá đắt, không cần thiết."
Trương Nhị trầm mặc.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn lại không nghĩ ra tiêu tiền như thế nào...
Sau mật lác hắn chân thành cảm thán: “Thì ra chúng †a đều đước Dung Chiêu bao nuôi, lấy được tiền cũng không biết tiêu như thế nào!"
Trương Trường Tri nghiêm túc: "Vậy đừng tiêu, cha nói tiền này phải đưa cho cha."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-646.html.]
Trương Nhị và Trương Tam cùng nhào tới ôm thật chặt hóa đơn, vẻ mặt đề phòng.
Trương Trường Hành: "Tiền này là chúng ta kiếm!"
Trương Trường Ngôn: "Cực khổ rất lâu mới đổi được!"
Lúc chưa ôm đùi Dung Chiêu, bọn họ từng nghèo đến mức ăn bánh ngô... Chuyện cũ rõ mồn một trước mắt.
Cho nên, dù là không biết tiêu như thế nào, tiền này bọn họ cũng phải giữ lại.
Lúc này, người hầu đi vào,"Ba vị công tử, lão gia đã trở lại, cho gọi các vị đến thư phòng."
"À, được."
Người hầu bổ sung: "Lão gia nói, mang theo tiền."
Có muốn không đưa thì vẫn bị huyết mạch đến từ phụ thân áp chế, ba huynh đệ Trương gia rưng rưng dâng hóa đơn lên.
Ngay cả Trương thừa tướng là người không yêu tiền, nhìn thấy con số kia cũng cả kinh.
Lập tức, lão nhíu mày: "Dung Chiêu sao lại mang các ngươi kiếm tiền?"
Lão đảo mắt qua ba huynh đệ, ánh mắt cảnh cáo: "Các ngươi cẩn thận cho ta, người này tâm tư thâm trầm, hai nhà Trương Dung có thù oán, các ngươi đừng để bị Dung Chiêu bán còn giúp cô ta đếm tiền."
Trương Trường Tri: "... Cha, thù oán cũ đã là chuyện quá khứ, Dung Chiêu muốn hàn gắn lại quan hệ hai nhà."
Trương Trường Hành phụ họa: "Đúng vậy, nếu Dung Chiêu muốn hại chúng ta, sao có thể mang theo chúng con kiếm tiền? Cha, cha đừng nghĩ xấu người khác."
Trương Trường Ngôn gật đầu: "Dung Chiêu đối xử với chúng con rất tốt, căn bản không nhớ thù cũ, cha, người không nên lòng dạ hẹp hòi."
Trương thừa tướng thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Lại nhìn ba huynh đệ, người này biểu tình chân thành hơn người kia.
Trương thừa tướng: "..." không có con trai, nhưng ba người các ngươi cộng lại cũng không có tiền đồ bằng một Dung Chiêu! Dung Vĩ có thể sinh ra Dung Chiêu, tại sao ta lại sinh ra ba đứa không có tiền đồ! Khiến ta thua Dung VĩI"
Trương Trường Hành đột nhiên nói: "Cha, nhà chúng ta không có Dung Chiêu, nhưng có thể kết thân aI"
Trương thừa tướng ngẩn ra.
Trương Trường Tri đồng ý gật đầu: "Lão Tam và Dung thế tử quan hệ không tệ, hai nhà Trương Dung kết thân, oán hận của hai nhà tự nhiên có thể hóa giải, thậm chí còn trở thành thông gia tương thân tương ái."