Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 624
Cập nhật lúc: 2024-11-19 08:27:30
Lượt xem: 7
Triệu đại nhân hỏi: "Bên ngoài có động tĩnh gì?"
Là phủ doãn kinh thành, tin tức của hắn rất linh thông, tùy thời đều có thể hiểu rõ hướng đi kinh thành.
Nhưng hạ nhân lại trả lời: "... Không có động tĩnh."
"Hả?"
"Không có động tĩnh là vì bách tính bên ngoài vờ như không có chuyện gì xảy ra, thỉnh thoảng có người đề cập Dung Chiêu là nữ tử, tất cả mọi người đều ra vẻ đây là chuyện bình thường." Hạ nhân cảm thấy hoài nghỉ nhân sinh.
Triệu đại nhân bừng tỉnh đại ngộ, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Yên tâm đi, không có việc gì, Hoàng thượng sẽ không cho phép lúc này sinh loạn, Dung Chiêu phải còn sống, tiểu triều hội hôm nay đám triều thần đều đang giả vờ trấn tĩnh, nếu dân chúng cũng đang giả vờ, vậy thì càng tốt..."
Biên quan đang ở thời điểm chiến tranh, cũng là thời điểm mấu chốt nhất. Hoàng tử trong triều đoạt chính, thế cục khẩn trương. Thuyền hải mậu còn chưa trở về, sinh tử không biết. Ngân hàng trước sau thu về hơn trăm triệu, hơn nữa đã tiêu hết. Một đống hứa hẹn của Dung Chiêu còn chưa thực hiện...
Thời điểm này, ai cũng không cho phép Dung Chiêu xảy ra chuyện.
Hoàng thượng giả vờ không có chuyện gì xảy ra.
Văn võ cả triều giả vờ không có chuyện gì xảy ra.
Toàn bộ dân chúng Đại Nhạn đều giả vờ không có chuyện gì xảy ra.
Vậy không phải là không có chuyện gì xảy ra sao!
Ai dám để xảy ra chuyện? Người đó chính là muốn chết!
Trương gia.
Trương Trường Ngôn nhảy dựng: "Dung Chiêu? Nữ tử?"
Trương Trường Tri: "Ta tận mắt nhìn thấy."
Trương Trường Hành: "Chính tai ta nghe thấy."
Hai người đều có chút hoảng hốt.
Trương Trường Ngôn nheo mắt lại, không tin: "Không thể nào, hắn có phải lại muốn tính toán gì hay không?"
Trương Trường Tri: "Dung Chiêu mặc Hồn Mộng Oanh vào cung." Oanh"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-624.html.]
Trương Trường Hành: "Dung Chiêu ăn mặc như nữ tử, mọi người đều nhìn thấy."
Trương Trường Ngôn: "Có thể là nhìn lầm, Dung Chiêu vốn dung mạo tựa nữ tử."
Nói xong, Trương Tam co cẳng bỏ chạy,"Ta phải đi hỏi mới được, tên này rốt cuộc lại muốn làm gì..."...
Không chỉ có Trương Trường Ngôn muốn hỏi, những người khác cũng muốn hỏi.
Dung Chiêu hôm nay không về sớm, ngược lại về rất muộn, cho nên lúc cô rời khỏi Hộ bộ, trời đã tối hẳn.
Trên người cô còn mặc Hồn Mộng Oanh, hiên ngang cưỡi ky mã, mang theo đội ngũ trùng trùng điệp điệp đi ngang đường Phong Hoa trở về An Khánh Vương phủ.
Trên đường đi, vẻ mặt của dân chúng rất bình tĩnh.
Dung Chiêu chào hỏi bọn họ, bọn họ cũng tươi cười đáp lại.
Đi ngang qua trà lâu, phía trên có một đám thế gia công tử chào hỏi cô, mời cô lên uống trà.
Dung Chiêu cũng không từ chối, lên lầu vào nhã gian.
Trước kia, Dung Chiêu luôn là nhân vật trung tâm, Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn một trái một phải, đám người Trương Tam đi sau m.ô.n.g cô, tất cả mọi người vây quanh cô ở giữa, kề vai bá cổ...
Nhưng hôm nay thì khác.
Dung Chiêu một mình ngồi một bên, tất cả thế gia công tử đều chen chúc ở bên còn lại, tình nguyện chen chúc cũng không ai dám đi đến bên cạnh Dung Chiêu, tựa như bên kia có hồng thủy mãnh thú.
Gian phòng chia làm hai nửa, một nửa là Dung Chiêu, một nửa chật ních thế gia công tử.
Phân biệt rõ ràng, tình cảnh quỷ dị.
Tất cả mọi người không dám nhìn cô, rồi lại lén lút nhìn cô.
Dung Chiêu vốn xinh đẹp, nữ cải nam trang còn làm cho người ta mê muội, mặc vào Hồn Mộng Oanh diễm lệ hoa quý, làm cho cô giống như một ngọn lửa chói mắt, phong quang vô hạn.
Bọn họ hôm nay rốt cục nhìn thấy phong quang của Hồn Mộng Oanh, mặc trên người Dung Chiêu làm cho người ta có cảm giác tựa hồ chỉ có cô lên dung nhan vô song của cô, bộ quần áo này chính là vì cô mà sinh ra.
Mỹ mạo khó quên.
Một đôi phượng mâu ở trên mặt nam tử sẽ có chút nữ khí, nhưng ở trên khuôn mặt tỉnh xảo của nữ tử, tựa như có thể hút hồn người ta, làm cho người ta mê muội. Cánh mũi rất vểnh, mi tâm một nốt ruồi đỏ, khiến cho cả khuôn mặt đẹp như hoa đào nở rộ.