Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 592
Cập nhật lúc: 2024-11-15 10:38:05
Lượt xem: 3
Cái giá này vẫn rất cao, Lôi Nhị bọn họ đều đồng ý.
"Công việc này tốt thật, trước nay ta không biết hóa ra sửa đường lại tốt như vậy."
"Đúng đó, hơn nữa con đường này sửa xong, sau này đi lại rất thuận tiện, đường xi măng thật sự rất tốt, nếu sau này có tiền, nhất định cũng phải sửa cho nhà của ta!"
"Trước kia sửa đường đều là lao dịch, bây giờ còn có thể kiếm nhiều tiền, chủ ý này của Dung thế tử thật sự quá tốt."
"Chỉ có Dung thế tử mới nghĩ đến chúng ta, Đoàn Đoàn cũng vậy, nhà ta còn làm bài vị trường sinh cho Dung thế tử, cầu cho Dung thế tử thân thể khỏe mạnh."
"Ai, lao dịch năm nay sắp tới rồi, ta thì không sợ thuế má, gần đây sửa đường kiếm được chút bạc, trong nhà cũng chuẩn bị đầy đủ vải vóc và lương thực, chỉ sợ lao dịch ảnh hưởng ta sửa đường kiếm tiền."
"Không biết năm nay lao dịch làm gì?"
"Đừng nói là ra chiến trường nha!"...
Lôi Nhị nghe bọn họ thảo luận, trên khuôn mặt đen gầy mang theo nụ cười ngây ngô.
Công việc sửa đường này không tính là khổ, so với sửa đường đất phải mang vác đá tốt hơn rất nhiều, hắn tuy rằng lớn tuổi nhưng cũng làm được.
Con trai hắn làm nhân viên giao hàng ở Đoàn Đoàn, tiền lương cũng rất khá.
Mấy tháng qua, cuộc sống gia đình bọn họ càng ngày càng sung túc...
Chờ nhỉ tử tích góp được chút tiền cưới vợ, con dâu nếu muốn đi làm thì có thể đi Vân Dung công phường thử sức, đến lúc đó trong nhà có thêm mấy phần thu nhập, sinh cho hắn cháu trai cháu gái...
Nam hay nữ đều phải học chữ.
Cháu trai đọc nhiều sách, sau này mới có tiền đồ.
Cháu gái cũng phải đi học, ngày sau không chừng có thể vào ngân hàng Đại Nhạn mới mở ở Từ Châu làm nhân viên nghiệp vụ, đó cũng là công việc vừa có thể diện vừa có đãi ngộ tốt.
Nghĩ tới đây, Lôi Nhị cười càng thêm rực rỡ. ra đón.
"Có chuyện gì à?!"
"Sao lại nhiều người như vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-592.html.]
"Chẳng lẽ lao dịch và tiền thuế đã ban xuống rồi?!"...
Thôn trưởng cười lộ ra cái mồm không răng, hưng phấn nóii: "Công văn xuống rồi, Dung thế tử khuyên Hoàng thượng năm nay giảm thuế má và miễn lao dịch, Hoàng thượng yêu dân như con đã đồng ý, hè năm nay không cần lao dịch, được miễn thuế vải!"
"Thật sao?!"
Mọi người nhất thời mừng như điên.
Trong nháy mắt Lôi Nhị chỉ có một ý niệm...
Trở về nhất định phải bái bài vị trường sinh, cầu ông trời phù hộ Dung thế tử không bệnh không tai, bình an khỏe mạnh!...
Từ khi Dung Chiêu đưa ra tuyến đường Nam Bắc, tất cả mọi người đều cảm thấy con đường này không dễ dàng tu sửa.
Cho dù Dung Chiêu có quyết tâm này, lại có ngân hàng làm chỗ dựa, nhưng một con đường dài như vậy, cho dù thuận lợi tiến hành cũng phải sửa rất nhiều năm.
Xi măng có lẽ sẽ nhanh hơn một chút, nhưng giá thành lại cao.
Con đường dài đằng đẫng này khẳng định phải mất ba hoặc năm năm, nhưng trên thực tế, dựa theo tốc độ hiện tại, không đến một năm tuyến đường sẽ xây xong.
Nghe nói, Dung thế tử chuẩn bị đặt tên cho con đường này là Vĩnh Minh Lộ.
Hoàng thượng nghe vậy rất cao hứng, liên tiếp ban thưởng cho Dung Chiêu hai lần, nếu không phải Dung Chiêu vội vàng đi mở chi nhánh ngân hàng, còn phải thường xuyên phụng chỉ vào triều gặp Hoàng thượng.
Dung Chiêu phong không được, An Khánh Vương lại là vương gia khác họ, liền phong cho vương phi cùng lão vương phi một danh phận, cho An Khánh Vương phủ mặt mũi.
"Dung Chiêu đúng là biết nịnh nọt!" Văn đại nhân oán giận, ngữ khí ganh ghét.
Trương thừa tướng sâu kín nói: "Ngươi cũng muốn, nhưng ngươi có thể sao?"
Văn đại nhân: "..." để nịnh nọt Hoàng đế chứ?
Đây tuyệt đối là bản lĩnh thật sự!
Cùng lúc đó.
Ngoại trừ tuyến đường Nam Bắc được nghị luận sôi nổi, ngân hàng Đại Nhạn cũng ở trong miệng dân chúng được bàn tán suốt ngày. Có người thuận lợi rút được tiền, người dám gửi tiền lại càng ngày càng nhiều.