Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 568
Cập nhật lúc: 2024-11-15 10:03:29
Lượt xem: 3
Đương nhiên cũng bởi vì một khi thành công có thể lợi nước lợi dân, cho nên hắn mới đồng ý.
Nếu không trong số những khái niệm Dung Chiêu đưa ra, chỉ sợ Vĩnh Minh Đế chỉ đáp ứng một cái "quốc trái".
"Tạ ơn Hoàng thượng cho thần 20% cổ phần, thần cũng sẽ bỏ vốn hai mươi vạn lượng, như thế mới danh chính ngôn thuận." Dung Chiêu lập tức nói, cô mới không đẩy cổ phần ra ngoài.
Vĩnh Minh Đế nhìn cô thật sâu, ý vị thâm trường nói: "Ngươi đúng là rất có tiền."
Vẻ mặt Dung Chiêu lập tức khổ sở,"Đây là toàn bộ gia sản của thần và An Khánh Vương phủ, ngân lượng khác đều ở trong sản nghiệp..."
Cô muốn tiền gì!
Cô có tiền thì phải tiêu hết, tiêu sạch sẽ, chỉ để lại sản nghiệp và cổ phần.
Vĩnh Minh Đế cũng không nghĩ tới Dung Chiêu còn có hai mươi vạn lượng, người này kiếm tiền rất lợi hại, nhưng tiêu tiền cũng lợi hại, hai mươi vạn lượng này có thể thật đúng là toàn bộ gia sản của cô.
"Ngươi cam lòng là được." Vĩnh Minh Đế không phản đối.
Dung Chiêu nguyện ý vét sạch của cải đầu tư vào ngân hàng, đầu tiên có thể xác định Dung Chiêu thật sự có lòng tin làm tốt ngân hàng này.
Vĩnh Minh Đế còn nói: "Tám mươi vạn lượng còn lại Hộ bộ cũng không lấy ra được."
Cũng không phải hoàn toàn không lấy ra được, mà là con số tám mươi vạn lượng này quá lớn, khoản tiền này nếu xuất ra, các bộ phận khác phải làm sao? Chiến sĩ biên quan phải làm sao?
Dung Chiêu mới kiếm cho hắn hơn một trăm vạn lượng, lúc này muốn lấy đi tám mươi vạn?
Dung Chiêu khoát tay,"Hoàng thượng, không phải, Hộ bộ không cần ra tám mươi vạn lượng, ra bốn mươi vạn lượng là được rồi. Bốn mươi vạn này đầu tư một thời gian ngắn, chờ ngân hàng khởi động, có người gửi tiền, có người giao dịch, quốc trái có người mua, lập tức sẽ hồi vốn."
"Còn bốn mươi vạn, ai ra?" Vĩnh Minh Đế nhíu mày.
Dung Chiêu: "Hoàng thượng ra."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-568.html.]
Vĩnh Minh Đế kinh ngạc.
Dung Chiêu nhấp một ngụm nước trà, trong ánh mắt khiếp sợ của Vĩnh Minh Đế, cô nhẹ giọng nói: "Hộ bộ là triều đình, là quan viên, ngân hàng làm sao có thể hoàn toàn thuộc về quan viên được? Hoàng thượng, bốn mươi phần trăm cổ phần nên thuộc về Hoàng thượng..."
Lời này rất nhẹ, nhìn như không có phân lượng nhưng lại rất nặng!
Đúng vậy, Hộ bộ là quan.
Ngân hàng thuộc về triều đình, chính là thuộc về quan.
Hiện giờ Vĩnh Minh Đế đang áp chế triều đình, nếu tương lai trong số các Hoàng đế không có người áp chế được triều đình thì sao?
Vạn nhất trong hậu bối của hắn, hoàng quyền bị tướng quyền áp chế thì sao?
Ngân hàng nếu có thể thành công, vậy đúng là thiên thu vạn đại...
Hoàng đế và triều đình mỗi người chiếm một nửa.
Nếu Hoàng đế cường thế, một nửa bá quan kia có thể cân bằng thế cục. Nếu Hoàng đế yếu thế, còn có một nửa cổ phần trong tay. Nếu là quân thần tương hòa, vậy ngân hàng thuộc về toàn bộ quốc gia, cũng không có khác biệt.
Dung Chiêu lựa đúng thời cơ dụ dỗ nói: "Hoàng thượng, ngân hàng là công tích của thời Vĩnh Minh lưu lại cho Đại Nhạn, mà bốn mươi phần trăm trên tay Hoàng thượng chính là sự đảm bảo lưu lại cho hậu thế. Đây là sản nghiệp lớn nhất, độc nhất từ xưa đến nay dưới danh nghĩa Hoàng thượng!"
Vĩnh Minh Đế hít sâu một hơi, tâm triều rung chuyển.
Một lát sau, hắn rốt cục vững vàng hô hấp, thanh âm khàn khàn: "Tư khố của trẫm có rất ít ngân lượng, đều là một ít trân bảo do các Hoàng đế trước kia lưu lại..."
Trên thực tế, trân bảo ở tư khố cũng không nhiều.
Dù sao, Vĩnh Minh Đế là đời thứ hai của triều Đại Nhạn, tiền triều mạt kỳ hỗn loạn, đừng nói tư khố của Hoàng đế tiền triều, cho dù là quốc khố cũng không có bao nhiêu bảo vật.
Lúc tiên đế tiến vào hoàng cung, tư khố của Hoàng đế căn bản không có thứ gì, hiện tại rất nhiều thứ còn là sau này tích cóp được.
Hàng năm đều có hiến lễ, cũng có thánh thọ, bách quan tặng lễ vật.