Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 562
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:53:49
Lượt xem: 3
"Dù sao vẫn không ổn, chức vụ trưởng thương hội quá quan trọng, có thể quản lý hậu trạch chưa chắc có thể quản lý một quốc gia."
"Nếu không làm được, ngược lại phiền toái."
"Đúng vậy, vẫn nên chọn một quan viên có kinh nghiệm thì hơn."...
Vĩnh Minh Đế hôm qua cũng đã bị Dung Chiêu thuyết phục, cũng đáp ứng "yêu cầu nhỏ" của Dung Chiêu, hôm nay chỉ là phối hợp với cô diễn kịch, hắn nguyện ý phong Lưu Uyển Quân làm trưởng thương hội.
Vừa rồi tuy rằng có chút d.a.o động, nhưng nghe Dung Chiêu giải thích, được Lưu Uyển Quân hứa hẹn, Vĩnh Minh Đế cũng yên tâm không ít.
Hiện tại phần lớn các triều thần bởi vì các loại nguyên nhân mà câm miệng, còn một vài người phản đối nhưng Hoàng đế cũng không quan tâm.
Vĩnh Minh Đế nhìn nữ tử bên dưới, chậm rãi mở miệng: "Lưu Uyển Quân, ngươi tạm thời đảm nhiệm chức trưởng thương hội, phụ trách cho đại biểu tuyển cử thương hội tháng chín, nếu làm tốt ngươi vẫn tiếp tục, nếu làm không tốt liền phải trở về nhà, ngươi thấy thế nào?"
Nghe vậy, rất nhiều người hít vào một hơi khí lạnh.
Nữ tử làm trưởng thương hội vốn đã vô cùng "khác người", sau tháng chín, Lưu Uyển Quân nếu bị đuổi về nhà thì đúng là mất sạch mặt mũi a.
Đến lúc đó đừng nói cái gì "Kinh thành đệ nhất nữ thế gia", chỉ sợ thanh danh cũng không còn.
Hoàng thượng quả nhiên âm hiểm.
Nhưng Lưu Uyển Quân không hề chần chờ, dập đầu nói: "Tạ ơn Hoàng thượng!"
Hoàng thượng hỏi Lưu Uyển Quân có nguyện ý tiếp nhận khảo nghiệm hay không, Lưu Uyển Quân nói tạ ơn Hoàng thượng, có thể thấy là đã nhận nhiệm vụ cùng khảo nghiệm này.
Từ động tác đến thanh âm đều không có nửa phần lo lắng cùng chần chờ, quyết tâm này của Lưu Uyển Quân thập phần khó có được.
Trên triều yên tĩnh lại.
Đại triều hội kết thúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-562.html.]
Văn võ rời triều đều mang theo tâm tình phức tạp, triều hội hôm nay thật sự rất náo nhiệt, chức trưởng thương hội lại giao cho một nữ tử!
Đây chính là nữ quan ngũ phẩm. Mặc dù không có thực quyền, chỉ là người chưởng quản quốc khố nhưng dù sao cũng rất hiếm thấy.
Dung Chiêu đi đằng sau nghe các quan viên bàn tán, cô cái gì cũng không nói, chỉ lắc đầu.
Đợi đến khi ra khỏi cửa cung không xa, cô nhìn thấy Lưu Uyển Quân đang chờ mình.
Lưu Uyển Quân đã là trưởng thương hội, chỉ chờ sắc phong, nhưng trưởng thương hội này không có tư cách vào triều, cho nên cô ấy đã sớm rời khỏi cung, không tham dự triều sự lúc sau.
Dung Chiêu bước nhanh hơn.
Lưu Uyển Quân chờ Dung Chiêu đến gần, hốc mắt đỏ bừng, quỳ gối hành lễ: "Uyển Quân tạ ơn Dung đại nhân."
Lưu Uyển Quân không đội mũ che, thản nhiên đứng ngoài cửa cung.
Hiện giờ cô ấy đã là trưởng thương hội, không thể không xuất đầu lộ diện, tác phong làm việc phải thay đổi.
Dung Chiêu giơ tay đỡ Lưu Uyển Quân,"Nếu ngươi muốn làm trưởng thương hội, ngươi nên biết mình sẽ đối mặt với khó khăn cỡ nào, sẽ có bao nhiêu lời đồn vô cớ nhắm vào ngươi, cái giá phải trả là rất đắt, nhưng thu hoạch lại có thể ít đến thảm thương, ngươi không sợ ủy khuất?"
"Không sợ." Lưu Uyển Quân hít sâu một hơi, khóe miệng lộ ra nụ cười sáng lạn,"Bởi vì ta biết tất cả nỗ lực hiện tại của ta đều có ý nghĩa, có ta, còn có người khác. Ta đi một bước, những nữ tử khác có thể đi ít hơn một bước."
Lưu Uyển Quân ngẩng đầu nhìn trời, Đại Nhạn họp triều rất sớm, lúc này vẫn còn đang buổi sáng, mặt trời ở phía đông.
Xuân về hoa nở, mặt trời ấm áp lên cao.
Cô thu hồi tầm mắt, lần nữa nhìn Dung Chiêu, thanh âm nhẹ nhàng: "Dung đại nhân, ngài từng hỏi lý tưởng và mục tiêu của Uyển Quân là gì, khi đó ta không biết, hôm nay lại biết."
"Nhìn cách đại nhân làm việc, Uyển Quân biết đại nhân muốn thiên hạ thái bình, muốn trời yên sông lặng, muốn trợ giúp mỗi người con của Đại Nhạn triều, bất kể nam nữ."
"Uyển Quân không cao nghĩa bằng đại nhân, nhưng hôm nay cũng có lý tưởng, ta muốn nữ tử thế gian này cũng có thể đứng trên triều."